Hai Thế Giới
Tên của tôi là Khải Nguyên. Quách Khải Nguyên.Nghe rất kiêu, nhưng tôi chẳng lấy làm tự hào.Tôi vốn là một thằng nhóc ngổ ngáo, mang cái mác "thiếu gia", nhưng thực chất chẳng làm được trò trống gì - ngoài việc khiến người khác phát điên.Tôi không phải mẫu con trai lý tưởng mà ba mẹ tôi hay các cô gái mơ tới. Tôi cộc cằn, bất cần và lúc nào cũng bày trò phá phách để thoả cái nỗi khó chịu trong người.Nếu cậu trót dây vào tôi thì xin chúc cậu may mắn. Từ bạn bè đến họ hàng, ai nhìn vào tôi cũng đều ngán ngẫm. Cả ba mẹ và em gái cũng thế.Cũng phải thôi. So với đám bạn và mấy đứa cháu tài giỏi của họ, tôi cũng chỉ là một thằng nhóc suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lỏng chẳng phụ giúp được gì cho gia đình, đến chuyện học hành cũng chẳng ra hồn.Họ bảo tôi là "đồ hết thuốc chữa." Tôi cũng chẳng buồn cãi lại.Vì họ nói có sai đâu...."Không đúng.""Chẳng phải chính cậu đã cứu tôi sao, đồ ngốc?"…