Thật là may mắn đối với tôi khi bạn thấy được câu truyện này.Thế gian rộng lớn như vậy, gặp được nhau đâu phải dễ dàng.Vì vậy, mong rằng những dòng chữ của tôi sẽ khiến bạn mỉm cười.Chúc bạn luôn mạnh khoẻ và bình an♥️thứ 6 ngày 2 tháng 10 năm 2020…
Thể loại: Thanh xuân vườn trường, Hài, Lãng mạn, HETác giả: Hi ÁTrạng thái: Đang hoàn thành_____Giới thiệu nội dung: Đàn anh Tống Lăng của khoa công nghệ thông tin nhìn đẹp trai vô cùng, đặc biệt là lúc chơi bóng rổ còn đẹp trai hơn nữa. Lộc Hình Nghi ngày nào cũng ra đu rào, âm thầm ngắm đến chảy cả nước miếng. Và rồi một ngày cô cầm trên tay thư tình, đứng trước đàn anh còn chưa kịp nói câu gì đã bị người ta "tặng" cho nguyên cả trái bóng vào mặt... ...Sau đó... chi tiết thế nào mời đọc truyện :)))_____Vui lòng không reup khi chưa có sự đồng ý của tác giả…
Sau khi chuyển đến trường mới, tại sao vẫn gặp cậu ấy?Những người bạn mới đầu thật lạ lẫm, cuối cùng lại trở thành những người quý giá nhất trong quãng đời sau này.Mỉm cười, khóc, vấp ngã rồi lại đứng lên. Tuổi học trò không oai phong mãnh liệt nhưng cũng đáng để tự hào lắm chứ!Trường học - nơi mà các em luôn muốn thoát khỏi là nơi các anh chị không bao giờ có thể quay về.Ngày mai vẫn luôn là một ngày mới, với biết bao điều thú vị, hay đau thương, ta không bao giờ lường trước được...…
[该死]书房的青春作者:Axzishely(越南)类别:学园青年人物:第一人称内容:关于两个年幼的男孩,在高中时,他们都意识到自己对彼此产生了感情,于是坠入爱河,但后来其中一个死于车祸。----------[Đam Mỹ]Thanh Xuân Của Học BáTác Giả: Axzishely (VN)Thể Loại:Thanh Xuân Vườn TrườngNgôi:Ngôi Thứ NhấtNội Dung:Kể Về Hai chàng trai là thanh mai trúc mã từ nhỏ.Năm cấp ba cả hai nhận ra mình có tình cảm với đối phương nên đã yêu nhau,nhưng rồi một người trong cả hai đã mất vì tai nạn xe.…
Đi một vòng luẩn quẩn cuối cùng vẫn là ở lại với người bên cạnh, người từng cùng ta rong ruổi qua bao năm tháng tuổi trẻ đầy ngây dại, gần mà ngỡ xa. Đuổi theo không được, vốn dĩ ngay từ đầu đã bước chậm hơn người ta, ngần ấy thời gian muốn với tới lại rụt rè không dám, chỉ đành trộm nhìn mỗi khi giả vờ gục lên bàn ngủ trong những tiết học nhàm chán. "Ê nói nè, giao thừa tao tính tỏ tình crush, may mắn thì năm mới có nhau."Đôi tay đang mở sách văn của Minh Trí thoáng chững lại, khẽ cười. Không rõ vì sao bản thân lại chột dạ, nhưng cậu cũng không muốn tò mò thêm, chỉ hỏi lại một cách điềm nhiên."Thế nếu mày bị từ chối thì sao?""Vừa hay qua năm mới, buông bỏ chuyện cũ ở lại năm cũ rồi tập trung ôn thi tốt nghiệp. Thế thôi..."Hạ Giang lí nhí trả lời, quyết tâm tỏ tình mới đó đã vơi mất một nửa. Bởi người bên cạnh vốn chẳng để tâm, ngay từ đầu - rõ ràng cô vẫn luôn không có cơ hội.Tác giả: 52.0 Hz.…
"Tôi muốn viết một câu chuyện về thanh xuân của tôi, của ai đó, của những năm tháng mà người ta vẫn hay nói về cái trẻ người non dạ, ngây ngô, thuần khiết nhưng thực đa sầu, đa cảm.Tôi muốn viết về suy nghĩ của một cô gái tuổi 25 nghĩ về những ngày đã qua, dù ngắn ngủi, bình lặng nhưng đầy hoài niệm ""Có thể trong mắt người khác, Tại Tại, học sinh ba tốt, tiêu biểu, gương mẫu, con ngoan trò giỏi, rất nhiều, rất nhiều từ ngữ văn hoa mà thầy cô, bạn bè, cô, dì , chú, bác... có thể hình dung về cô. Nhưng chỉ cô mới biết, ngược về ký ức cho đến hiện tại, cô vẫn chỉ là cô, nhạt nhẽo, một màu.Đến bây giờ, Tại Tại của 25 tuổi vẫn luôn hỏi, mình nên làm gì để cho năm 30 tuổi, năm 50 tuổi, năm 80 tuổi mắt mờ, chân chậm nghĩ lại mà không hối tiếc như hiện tại đang hoài niệm về quá khứ. Những câu hỏi vẫn cô luôn theo đuổi và bỏ ngỏ ..."…
Văn án: Đại thiếu gia của gia tộc Lee là Lee Jackson lại yêu thích Park Chaeyoung.Lalisa ở một bên yên lặng nhìn chúc phúc cho cả hai mà cõi lòng tan nát. Cô sớm đã hiểu nữ tử kiêu ngạo như Park Chaeyoung tuyệt đối sẽ không vì cô mà ngưng mắt dừng chân, huống hồ chi nàng và cô đều là nữ tử, càng ko thể đến với nhau. Lalisa cẩn thận đem tình cảm của mình giấu sâu vào tận đáy lòng, chỉ có thể chờ mong một ngày nữ nhân ấy sẽ thuộc về cô.Nàng từ nhỏ luôn xem thường người đến từ tầng lớp thấp, nhất là kẻ lúc nào cũng theo đuôi bên cạnh mình mà chấp nhận làm kiếp "nô tì". Thế nhưng bỗng một ngày, tên "nô tì" luôn ngoan ngoãn phục tùng này lại có ngày rời xa nàng đầu tiên, khiến Park Chaeyoung cao ngạo nổi giận. Cái tôi của nàng lẽ nào có thể bị một nữ nhân thấp kém hơn làm nhục?Bi thương cuồn cuộn dâng tràn, vì cô đã nguyện ở bên nàng đến hóa thành tro bụi kia mà!Nữ nhân cao cao tại thượng lúc này mới bàng hoàng nhận ra, nhân ảnh nhu thuận tĩnh mặc kia sớm đã khắc thật sâu trong mắt nàng.Hơn 10 năm gắn bó, có thể hay không lại cho nàng một cơ hội gặp lại cô?…
An Nhiên - Tuấn PhongCô nhẹ nhàng tựa như gió mùa xuân, đôi khi vì hoàn cảnh mà khoác nên vẻ ngoài lạnh lùngHắn cao ngạo, quậy phá và mọi co gái đều coi hắn như vầng hào quang. Phải, hắn rất thu hút...Cô và hắn biết đến nhau là do một trò đùa của hắnHắn biết mình yêu cô rồi nhưng không biết làm thế nào để thổ lộKhông phải chứ? Không phải hắn luôn giỏi trong mấy truyện này ư?Hắn chỉ còn cách quan tâm cô, yêu thương cô, để cô dần dần nhận ra tình cảm của hắnNhưng cô thật sự... quá ngốc!Dù hắn có quan tâm, chăm sóc cô bao nhiêu thì cô vẫn chỉ lấy cớ là bạn và không bao giờ muốn phủ nhận điều này...Nguồn ảnh: Bác Google~ Vì chỉ là ngẫu hứng viết nên chắc chắn sẽ có rất nhiều sai sót. Mong mọi người bỏ qua, hãy cho mình những lời góp ý và ủng hộ truyện!!! ~…
Toàn bộ câu chuyện là nhật ký của cậu nam sinh về một cô bé mắc chứng bệnh nan y nhưng vẫn luôn lạc quan yêu đời và hi vọng về một tương lai tươi sáng.Mình bỗng dưng nghĩ ra câu chuyện này khi xem một chương trình trên ti vi về những số phận nghiệt ngã, hy vọng mình sẽ truyền động lực sống đến những ai mắc hoàn cảnh như vậy. The whole story is the diary of a male student about a girl who has an incurable disease but is always optimistic about life and hopes for a bright future.I suddenly came up with this story while watching a TV program about cruel fates, hoping I will inspire life to those who have such a situation. Thanks everyone for reading!…
Xin chào, tớ là Mưa Nhỏ. Tớ muốn nói rằng, câu chuyện này giống như một cuốn nhật ký, ghi lại mọi ký ức và tâm tư tuổi niên thiếu, với tất cả hỉ nộ ái ố. Có những người thương yêu ở rất gần, lại có người ở rất xa, có những người ngày ngày gặp gỡ, lại có người một lần gặp gỡ cũng chưa từng. Có làm sao? Duyên này Ông Trời ngẫu hứng mà "đánh rơi", rơi trúng ai người đó nhặt rồi.…
Tên gốc: Tiểu Tinh Tinh, tự giá điểm trạm quá laiTác giả: Mộ NghĩaThể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết , Vườn trường , Nhẹ nhàng , Đô thị tình duyên , Ấm áp , 1v1 , Nữ chủTình trạng bản gốc: HoànSố chương: 85 chươngTiến độ edit: Chưa biết T.TNgày mở hố: 19/04/2020Nhân vật chính: Hiểu Sân Tinh, Lộ Phong PhồnEditor & Bìa: Sshu BéoVĂN ÁN1. Lần đầu tiên trông thấy Hiểu Sân Tinh, người nào đó hùng hùng hổ hổ đánh giá: "Y hệt như một thằng đàn ông, ai mà dám thích?"Ai ngờ......Cũng chính là người nào đó, thay đổi phong cách một mạch, chỉ cần chuyện gì liên quan tới cô đều như đánh mất lý trí, không thể kìm chế mà mềm lòng."Không nghĩ tới cậu lại giống như là một viên......" Một tay cậu chống ở bên hông cô, người hơi hơi cúi xuống dưới, khóe miệng mang theo nụ cười nhợt nhạt "Một viên kẹo mềm."Ngọt chết ông đây rồi!2.Một buổi tối, Lộ Phong Phồn kéo Hiểu Sân Tinh đến một góc trường học, cậu chỉ vào vách tường, ánh mắt lạnh băng: "Tự phạt đứng đi."Hiểu Sân Tinh: "...... Tớ không phải chỉ cùng nam sinh kia nói nói có mấy câu thôi sao, làm gì đến nỗi bị phạt?"Lộ Phong Phồn một tay nâng cằm, một tay ôm eo, đem cô đè ở trên vách tường, nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Đến nỗi."Hiểu Sân Tinh: "......"Dấm vương mặt lạnh bá đạo vs thiếu nữa bất lương ngoài lạnh trong nóng.Chỉ có em, mới có thể làm anh cởi bỏ áo giáp, nhu tình mà chống đỡ.P/s: Thanh xuân vườn trường, ngọt đến sâu răng~Lời editor: Đây là một hố mới đào, hi vọng cả nhà ủng hộ. Tung hoa t…
Văn án:Di động mạc danh kỳ diệu nhiều ra một cái hồng bao đàn,Lâm Duyệt lựa chọn yên lặng âm thầm quan sát.【 kinh thành thao thiết lâu thiếu đông gia 】 a, tân nhân động không nói lời nào đâu? Oa, trung khảo tỉnh trạng nguyên đâu, đến đây cái lợi hại tiểu cô nương ~\(≧▽≦)/~【 kinh thành thao thiết lâu thiếu đông gia 】 đánh tạp, phi thường khẩn cấp, mỹ thực lễ cầu cấu các loại loại cá, có bao nhiêu phải nhiều ít, cự tuyệt thức ăn gia súc nuôi dưỡng! ! ! Tất cả mọi người bang hỗ trợ nha.【 sông Tần Hoài bạn đẹp nhất hoa khôi 】 tân nhân là người nào song song thời không ? Không nên nhìn tên của ta liền hiểu lầm ta nga, người ta chính là đứng đắn hoa khôi, nhà của ta các cô nương phần trăm chi hai trăm bán nghệ không bán thân !【 đại nguyên triều tam nguyên thi đậu Tống thái phó 】 hoan nghênh tân nhân, không cần kinh hoảng, chúng ta đều là người tốt [ mỉm cười ]Lâm Duyệt tỏ vẻ nàng thực kinh hoảng...Đọc nêu lên:1, trọng điểm: đây là một thần kỳ hồng bao đàn, có điều kiện ( nữ chủ bình thường di động ) nó trực tiếp thượng, không điều kiện nó liền sáng tạo điều kiện ( đồ cổ nhóm không hiểu xuất hiện cận bản nhân có thể thấy được di động ) thượng.2, đây là một thoải mái tiểu ngọt văn, ta không có đặt ra nhân vật phản diện tính toán, không có loạn thất tao bát tê bức sự kiện phát sinh, ha ha ha ~~~3, không hoàn mỹ ngạnh thỉnh tiểu khả ái nhóm nhiều hơn thông cảm, cám ơn.Nội dung nhãn: ảo tưởng không gian kỳ huyễn ma huyễn tình có chú ý ngọt vănNhân vật chính: Lâm Duyệt, Triệu Húc An ┃ p…
"Dù em là thẩm phán, anh vẫn tình nguyện trở thành kẻ phạm tội yêu em."Mộ Trường An - một học bá lạnh lùng với ước mơ trở thành thẩm phán, người luôn tin rằng công lý là tối thượng. Lục Vân - một chàng trai ngạo mạn, bất cần, nhưng đằng sau vẻ ngoài cứng cỏi là một trái tim đầy tổn thương. Hai con người với tính cách trái ngược nhau đã va vào đời nhau vào những năm tháng đẹp nhất của tuổi trẻ.Tưởng chừng mọi chuyện sẽ chỉ dừng lại ở mối quan hệ bạn học đơn thuần, nhưng những cuộc gặp gỡ đầy duyên nợ ấy lại vô tình thắp lên một thứ tình cảm vừa ngọt ngào, vừa đau thương. Lục Vân, từ một kẻ kiêu ngạo, đã bất giác đổi thay chỉ để được Mộ Trường An để ý. Còn Mộ Trường An, dù luôn giữ vẻ thờ ơ, liệu trái tim lạnh giá ấy có thực sự vô cảm trước sự chân thành và mãnh liệt từ Lục Vân?Nhưng rồi số phận lại tàn nhẫn đẩy họ về hai hướng ngược chiều. Khi Lục Vân quay lưng để bảo vệ người mình yêu, Mộ Trường An chỉ thấy trước mắt là nỗi đau phản bội. Nhiều năm sau, họ gặp lại, không còn là những cậu thiếu niên ngây ngô mà là một vị thẩm phán tài ba và một chủ tịch quyền lực, đứng ở hai đầu chiến tuyến của công lý.Những bí mật đen tối về gia đình, quá khứ và chính bản thân Lục Vân dần hé lộ. Liệu tình yêu có đủ sức cứu rỗi họ khỏi những tổn thương và vực sâu tuyệt vọng, hay chính công lý sẽ trở thành rào cản khiến họ mãi mãi xa cách?…
Tác giả: Cá GỗKhương Hoàng Lâm Nhi yêu Đặng Đức Lâm không?Có! Nhưng Khương Hoàng Lâm Nhi yêu bản thân mình hơn. Lí do của nó chính là câu trả lời của cô trong một lần tụ họp:- Khương Hoàng Lâm Nhi, cho bọn tao biết tại sao mày yêu Đặng Đức Lâm đi?Đối diện câu hỏi của nhỏ bạn, ánh mắt Lâm Nhi khẽ chuyển động, chạm vào Đức Lâm đang ngồi bên cạnh. Trong đáy mắt cô, không chỉ tình yêu, mà còn cả sự trân trọng. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, rồi cất tiếng, giọng nói mang theo sự tự tin và một chút kiêu hãnh:- Tao yêu Lâm vì tao yêu bản thân tao. Một thoáng im lặng bao trùm cả không gian. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô. Lâm Nhi tiếp tục, giọng điệu có chút thách thức:- Chúng mày thử quen một người vừa đẹp trai, thông minh, biết nấu ăn đặc biệt còn tâm lí đi. Nếu chúng mày không yêu bản thân thì khi quen một người như thế chúng mày cũng không thoải mái, còn nếu chúng mày yêu bản thân thì bản thân chúng mày sẽ vô thức tốt lên thôi.Không ai biết từ lúc nào tình yêu này đã đơm chồi nảy lộc nhưng một điều có thể khẳng định rằng: Ngay từ đầu cái tên của hai người đã định sẵn Đức Lâm đứng trước, Lâm Nhi đứng sau. Đức Lâm sẽ luôn vì Lâm Nhi mà che mưa chắn gió, bảo vệ Lâm Nhi cả đời!…
''Người ta có thể thay đổi vì bạn là thậtNhưng cũng có thể vì người khác mà thay đổi, cũng là thật. Trên đời này không có cái gì gọi là duy nhất. Chỉ có thể trách mình không phải là người cuối cùng trong đời họ mà thôi. "…
Tôi viết câu chuyện này vào một buổi chiều khi trời chuẩn bị sang đông.Viết cho một quãng thanh xuân như mây trời, trôi xa theo miền kí ứcViết cho thời thiếu niên đã vẽ nên câu chuyện của chúng ta mặc dù nó vỗn dĩ chẳng có gì đặc sắc, nó vốn dĩ chỉ là một câu chuyện bình thường như bao câu chuyện khác mà thôi.Nhưng tôi muốn viết ra để nó không chỉ là câu chuyện của riêng tôi mà còn là của cả chúng ta...…
Sau lưng anh là em, người luôn dõi theo anh, luôn đứng trong góc khuất nhìn theo anh, gượng cười. Hỷ ngộ ái ố của cuộc đời thật trớ trêu. Yêu một người nhưng không dám thổ lộ, không dám công khai với mọi người rằng:"Em yêu anh, yêu anh đến đau lòng".…