Tiểu Dương run cầm cập, hai tay giữ chặt vạt áo trước ngực, đối một trắng một đen đang hướng mình đi tới lắp bắp nói: - Các.....các ngươi muốn làm gì hả? Ta... ta cảnh cáo các ngươi....sư tôn nói rồi chúng ta chỉ là đồng môn!Đại sư huynh ôn nhu đem y đẩy ngã trên giường, Nhị sư huynh băng lãnh lột quần của y ra, hai người đồng thanh nói: - Sư đệ, lời sư tôn nói không thể tin nha!--------------------------------------------------Chủ thụ, xuyên nhanh, là nhất thụ đa công, nhất thụ đa công!Ngôi kể thứ nhất, đừng để văn án nó lừa tình!…
Lần đầu tự viết truyện, có gì sai sót mong mọi người thông cảm. ------------------------------------Phía sau sự hào nhoáng, sang trọng bậc nhất của thành phố T là một khu ổ chuột- nơi ở của những kẻ vô gia cư, thất nghiệp bị đào thải khỏi xã hội. Hứa Tư Hạ, đứa bé lớn lên từ khu ổ chuột mắc hội chứng HSAM. Trong một lần đi làm thêm về, cứu được chủ tịch tập đoàn công nghệ H.J. Vì muốn trả ơn nên ông đã cho sắp xếp cho cô vào học ngôi trường cao trung của giới siêu giàu. Tại đây cuộc đời cô đã có nhiều thay đổi vô cùng lớn…
Đúng, tôi vốn dĩ là một cô gái có đôi chút xốc xược, ngang tàn và ít nói. Nhưng nhưng những quá khứ tội lỗi mà tôi phải gánh vác liệu có được buông xuôi, liệu có được tha thứ ? Mọi thứ đã không còn quan trọng nữa rồi! Những người tôi yêu thương, những sở thích hằng ngày hay chỉ đơn giản là ước mơ nho nhỏ trước kia của tôi nó chả còn hiệu lực nữa, những ngọn lửa ấy sẽ mãi mãi không thể bùng cháy trong tôi .Thế giới của tôi, một thế giới chỉ có hai chữ TRẢ THÙ!…
"Love much need our patience."Tình yêu cần sự kiên nhẫn của chúng ta. "Tuấn là thanh mai trúc mã của cô, một người cực quan trọng, một người bạn thân, người cô thích thầm... _________"Tuấn ơi, ông có một siêu năng lực đấy!""Hửm?""Siêu đẹp trai!!!""Tui biết lâu rồi""...""Bà cũng có một siêu năng lực đấy" Mắt cô tỏa sáng lấp lánh."Siêu ảo tưởng sức mạnh"____"Tui thích ông lắm lị!""Ừ, cảm ơn, tui cũng thích tui nữa"Và cũng thích phũ cô nữa... liệu cô có thể tán đổ anh?hay không...?…
Lục Huy,cậu...cậu yêu yêu tớ á? "Hạ Lan khê nhoẻn miệng nhìn Huy cười. " Không, cậu nhầm rồi! " Hạ Lan Khê :" ?? " Trần Lục Huy : " Tôi thương cậu " " Biết sao không ?" Trần Lục Huy ghé gần tai cô giọng trầm thấp:" yêu thì chỉ có thể là một thời gian dài hoặc ngắn,nhưng thương thì sẽ thương cả đời " " Bông cải nhỏ,đời đời kiếp kiếp này của tôi chỉ để dành thương mình cậu ". ------ Mùa hạ năm ấy,dưới gốc phượng đỏ, có cậu trai thầm thương trôm nhớ cô. Vẫn mùa hạ năm ấy,không còn thầm thương trộm nhớ nữa...bởi lẽ hai người giờ đây đã tay trong tay,ngắm nhìn ánh hoàng hôn chiều tà rực rỡ.…
"Phan Đình Song Tử và Tôn Huyền Xử Nữ á hả? Tụi nó ghét nhau chết mẹ ra. Tuần trước cả hai đứa đánh nhau tưng bừng khói lửa, nhỏ Xử Nữ ném hết sách vở của thằng Song Tử xuống sân trường luôn mà.""Ba mẹ tao cãi lộn rồi li dị rồi mà còn chưa ghét nhau bằng hai đứa đó nữa."#enemy #bestfrienduniverse#bộcămthùnhaudữvậyluônhả#kusdecus…
"Trên Ánh Trăng Dưới Vì Sao" theo chân Lâm Thanh Dao - một cô gái mới bước vào lớp 10, đối mặt với những thử thách đầu đời khi bước vào môi trường học tập mới. Từ sự hồi hộp, căng thẳng trong ngày tựu trường đến những mâu thuẫn không mong muốn với bạn bè cũ và những bất ngờ trong vai trò bí thư lớp, Thanh Dao phải tìm cách khẳng định bản thân và vượt qua các thử thách cá nhân. Câu chuyện mở ra một hành trình đầy cảm xúc, nơi từng bước đi đều chứa đựng những điều chưa được khám phá.Tác giả: Tiểu Bối Bối…
tác giả : Hạ Vũ thể loại : đoản văn. ngẩu hứng, tình yêu và những kỷ niệm tuổi thanh xuân Chắc hẳn trong mỗi chúng ta ai cũng sẽ có một thời thanh xuân để nhớ, dù có trưởng thành bao nhiêu, dù những bộn bề ngoài xã hội đã khiến ta bận rộn bao nhiêu thì khi ngồi lại, tận hưởng dư vị của cuộc sống, chỉ cần một tách cà phê và một bản nhạc nhẹ nhàng du dương cũng đủ khiến ta nhớ về những kỷ niệm xưa cũ, những ký ức đẹp mãi mãi đọng lại trong lòng mỗi người, tuổi thanh xuân thật đẹp tôi ước gì thời gian mãi dừng lại ở năm tháng ấy. Thanh xuân như cơn mưa rào, cơn mưa ghé qua cuộc đời ta gột rửa những nổi buồn nơi đáy lòng và cuốn trôi đi những năm tháng tươi đẹp của tuổi thanh xuân ấy. Dù là ai đi nữa ắt hẳn sẽ một lần ướt mưa.…
Cấp một ngây ngô trong sáng, tình bạn đơn giản thuần khiếtCấp ba trưởng thành và mơ mộng, từ đồng phục đến váy cưới là một câu chuyện ngọt ngào.Nhưng bạn có nhớ cậu bạn cùng bàn năm lớp 9 không? Cái tuổi chưa có suy nghĩ gì về tương lai, yêu và thích còn là một khái niệm mơ hồ, có khi chỉ một năm sau nữa sẽ tách ra học hai trường cấp ba khác nhau, tuy không cách đến trăm ngàn cây số, lại dễ dàng khiến người ta từ bỏ, bởi vì bạn mới, môi trường mới, điều kiện đi lại hạn chế, áp lực thi đại học tăng lên, liệu người từng nắm tay hồi lớp 9 có còn quan trọng? Cậu bạn năm 17 tuổi không dễ quên, vậy cái tuổi 15 ngây thơ ấy, có nên có một mối tình....…
~ Bỗng một ngày, bao kỉ niệm chợt ùa về, từng chi tiết, cử chỉ, ánh mắt hiện rõ từng chút một trong tìm thức. Bỗng dưng có một ngày như thế? ~ 7:00 p.m vẫn như thế, màn đêm tĩnh mịch buông xuống, mặt trời lẳng lặng trốn tránh sự phồn hoa, tráng lệ này, trả chỗ cho Mặt Trăng lên cao. Ngoài kia, phố xá lại lên đèn, dòng người đông đúc chen chân nhau. Người thì lẻ bóng đơn côi, người thì có đôi có cặp. Họ yêu nhau như thể hôm nay là ngày cuối cùng; nhưng biết đâu được thật sự mai này đây, chẳng thể cùng chung lối. Thế nên, đôi khi tôi tự hỏi, tình yêu là gì mà có thể biến một người mạnh mẽ trở nên yếu đuối, khiến một cô gái mong manh dễ vỡ trở thành một người vô tâm đến đáng sợ. ~…
Năm tôi 3 tuổi, cậu 5 tuổi. Dưới cái nắng mùa thu, mẹ cậu dắt cậu qua nhà tôi làm quen. Đó là lần đầu tiên tôi gặp cậu.Năm tôi 6 tuổi, cậu 8 tuổi. Cũng dưới cái nắng mùa thu ấy, hai chúng ta cùng học chung một trường. Cậu luôn đi trước còn tôi thì chỉ luôn lẽo đẽo theo sau cậu.Năm tôi 11 tuổi, cậu 13 tuổi. Vẫn dưới cái nắng mùa thu ấy, tôi vì cậu mà ra sức học hành. Thi đỗ và cùng cậu trải qua 4 năm cấp II.Năm tôi 15 tuổi, cậu 17 tuổi. Thanh xuân là 3 năm, vậy mà tôi đã bỏ lỡ mất 2 năm. Nắng thu như nhạt dần, tôi lại hết mình vì một năm thanh xuân duy nhất.…
Cũng chẳng biết từ khi nào mà em đã thích anh mất rồi.Em thích trời mưa vì mưa rất mát, thích cảm giác được nằm trong phòng, căn phòng tối om, bật máy lạnh và đắp chăn, ấm áp và cảm giác bao trùm rất an toàn.Đó là lí do em thích trời mưa.Sau này em lại có thêm một lí do để thích trời mưa nữa, chính là anh.Ở nơi anh không hề hay biết, em đã ngắm nhìn anh rất lâu. Nơi đó là phòng của em, em đã thích rất thích nó, và càng thích nó hơn vì đó là nơi em có thể nhìn thấy anh, cũng có thể là nơi hai ta gặp nhau lần đầu tiên.Từ khi biết thích là gì, anh luôn là bóng hình mà em dõi theo, là động lực để em vươn lên. Rất mong có một phép màu để hai ta gặp lại nhau.…
Cùng là con người tại sao cô phải chịu khổ cực trong khi người ta vô cùng sung sướng. Cùng là phụ nữ, tại sao cô bị vùi dập, tại sao cô chịu phũ phàng trong khi người khác được nâng niu. Cô thật không hiểu, nghĩ mãi đến cùng cô cũng không hiểu. Và rồi cô gặp anh. Có lẽ đi hết cuộc đời này cùng anh, cô cũng không hiểu cái gì gọi là công bằng, cái gì gọi là tình yêu nhưng cô hạnh phúc. Có một người như anh ở bên, cô không hề thấy an toàn. Nhưng chỉ có anh mới làm cho cô tất cả. Và rồi, sau cái vòng quay cuộc sống, yêu nhau... lựa chọn rời xa nhau hay yêu nhau... lựa chọn ở bên nhau, đâu mới là một tình yêu đúng nghĩa.…
" Thành Quân 8 năm em tặng anh xem như đời này em cũng mãn nguyện...tặng anh đôi mất...tặng anh trái tim...tặng anh cậu bé năm 16 tuổi...tất cả em điều tặng anh,em chỉ có một nguyện vọng duy nhất là nếu có kiếp sau...nếu có kiếp sau em không muốn gặp anh nữa một kiếp là đủ..."" Tạ Huyên...xin lỗi...xin lỗi em...anh nhớ em rồi...về với anh được không!? "…
Giới thiệu câu chuyện"Hành trình tập lớn của cô nàng mộng mơ"Câu chuyện này kể về một mối tình thanh xuân hiện đại, bắt đầu từ thế giới ảo của trò chơi Blockman Go, nơi hai trái tim xa lạ tìm thấy nhau trong thời kỳ đại dịch COVID-19. Mai, một cô gái 18 tuổi, và Nam, một chàng trai 12 tuổi, gặp nhau qua những trận đấu trong game và nhanh chóng trở thành bạn thân. Họ cùng nhau xây dựng một hội, nơi Mai làm hội trưởng (biệt danh Uwaa) và Nam là hội phó (biệt danh Cá).Từ những ngày đầu hồn nhiên, vui tươi, khi cả hai cắm mặt vào game và nhắn tin không ngừng, mối quan hệ của họ dần sâu sắc hơn. Tuy nhiên, sự khác biệt tuổi tác và những thay đổi trong cuộc sống thực khiến họ đối mặt với nhiều thử thách. Câu chuyện không chỉ là hành trình của một mối tình qua mạng, mà còn là câu chuyện về trưởng thành, về việc học cách buông tay và chấp nhận rằng mỗi người đều có cuộc sống riêng. Tất cả chúng ta đều hiểu rằng "Bầu trời sẽ xanh trở lại, nhưng thời gian sẽ không quay trở lại. Nơi ấy sẽ vẫn thế, nhưng tuổi trẻ thì không...". Hãy sống hết mình vì tuổi trẻ các bạn nhé!…
Tình yêu tuổi học trò là một điều kỳ diệu đối với những người đã từng trải qua nó. Sự rung động của trái tim trong độ tuổi chớm nở được ví như liều thuốc tinh thần cho con người. Cô bé tên Phương Nhã Đan kết thúc những năm tháng tiểu học ngây ngô, sang trang mới bên mái trường trung học cơ sở. Mọi thứ đều khác lạ khiến cô bé như chiềm lạc vào thế giới mới. Từ bạn bè, thầy cô, phòng học,...tất cả đều thật lạ lẫm. Khi đang lo lắng vì môi trường mới này, Nhã Đan đã gặp được mặt trời nhỏ của mình.Cậu tên Huỳnh Kỳ Thiên, một thiếu niên có chiều cao vượt trội so với bạn bè đồng trang lứa cùng với khuôn mặt khôi ngô, đường nét hài hòa. Kỳ Thiên gây nên sự chú ý đặc biệt khi mới cắp sách đến trường, khiến bao trái tim nhỏ bé trật nhịp. Trên đời này vẫn còn thứ gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao? Một thứ cảm xúc yêu thương xuất hiện đột ngột và mạnh mẽ tạo nên sự kích thích đối với một người. Ngay từ cái nhìn đầu tiên cô gái nhỏ này đã thích cậu ấy mất rồi. Trong mắt tớ cậu là ánh mặt trời rực rỡ nhất, là nguồn động lực mạnh mẽ nhất của tớ. Tớ vẫn sẽ luôn dõi theo từng bước của cậu dù cậu có đi xa đến mấy. Cảm xúc của tớ dành cho cậu ngày càng mạnh mẽ khiến tớ chỉ dám nhìn cậu từ xa...Từ đây hình thành nên những cảm xúc khó tả, những câu chuyện tràn đầy tâm tư dạt dào giữa những cô, cậu tuổi chớm nở rộ. Giống như người ta hay nói, đời này nhất định phải thử một lần đắm mình vào tình yêu tuổi học trò!…
Vạn nhân mê côngGặp qua Cố Thừa An người dữ dội may mắn, hắn giống như bầu trời một vòng minh nguyệt, ái mộ người của hắn suốt cuộc đời phủ phục ở bụi bặm ý đồ đụng vào hắn góc áo.Rồi lại dữ dội bi ai, ở bọn họ lưu lạc năm tháng, hắn lấy tốt đẹp tư thái chen vào bọn họ trong lòng, giống như một cây hải đường, hắn sống ở cao chi, trước nay khinh thường đi xem phía dưới bùn đất bi ai mọi người.Hắn, sống ở tất cả mọi người trong mộng.Hắn, không thuộc về bất luận kẻ nào.Chú ý:Bổn văn là mau xuyên văn, công bảo vạn nhân mêBên trong thụ hoặc nhiều hoặc ít hoạn có phương diện nào đó tâm lý bệnh tật, công bảo đối với bọn họ nói là cứu rỗi.Bổn văn không có hệ thống, chúng ta công bảo nên sống được tự do tự tại, thả bay tự mình.Mỗi cái thế giới công bảo khả năng sẽ đối nào đó người có hảo cảm, nhưng cũng không sẽ thích thượng.Hắn xuyên qua, là thể hội chúng sinh trăm thái, khả năng tìm mất mát ký ức.Công khống có thể đọc, nhược công cường thụ, đại ái mĩ nhân côngTag: Ảo tưởng không gian, yêu sâu sắc, kiếp trước kiếp này, mau xuyênTừ khóa tìm kiếm: Vai chính: Cố Thừa An ┃ vai phụ: Chính mình phẩm ┃ cái khác: Công khốngMột câu tóm tắt: Vạn nhân mê công ở mỗi cái thế giới mê đảo chúng sinhLập ý: Cho dù chúng ta là tiểu thuyết trung tiểu nhân vật, giống nhau có thể tại thế giới lưu lại thuộc về chúng ta dấu vết…
- Năm mười hai tuổi, lần đầu nhìn thấy cậu trái tim tôi bị rung động mạnh mẽ. Cậu như vệt nắng sáng rỡ cho những ngày mưa u tối nơi tôi...- Suốt năm năm trưởng thành của tôi có cậu là những kí ức tốt đẹp nhất. Ráng chiều năm đó còn lưu hình ảnh cậu và tôi rong ruổi khắp chốn...- Năm mười tám tuổi tôi không xác định được đối với cậu là cảm giác gì. Chỉ cảm thấy không vui khi những người con gái khác bủa vây cậu...- Năm mười chín tuổi khi tôi đủ dũng cảm bày tỏ chân tình thì lại là lúc cậu rời xa cuộc sống của tôi, cậu nói tôi không xứng...- Năm hai mươi tuổi, tôi vì cậu mà lặng lẽ rời đi, để gặm nhấm vết thương, cũng là để ưu tú hơn, để mạnh mẽ đối mặt được với ánh sáng nơi cậu, và cũng để lãng quên đi bi kịch thời niên thiếu đó...- Năm hai mốt tuổi, hai hai tuổi, và nhiều năm sau đó tôi một mình gắng gượng để tốt đẹp. Tôi không còn là cô gái năm xưa phấn đấu quên mình vì cậu. Nhưng trong tim tôi, cậu vẫn mãi là bầu trời nhiệt huyết không phai không nhạt..."Bi kịch Tuổi thanh xuân" kia là gì? Cô gái ấy đã chuyển mình mà trở về như thế nào? Chuyện gì sẽ xảy ra sau đó? Mọi người hãy theo dõi câu chuyện, để có thể khóc cười cùng nhân vật, và nhận ra Thanh xuân của mỗi người vốn tươi đẹp nhường nào..."Rồi có một lúc cậu sẽ nhận ra, đó không phải đeo đuổi, đó là chân thành, chân thành đến bi ai."Đây là tác phẩm đầu tay của mình. Rất mong nhận được góp ý của mọi người. Cảm ơn mọi người ❤…
Đây là một câu chuyện về thanh xuân vườn trường, về tình yêu nhẹ nhàng tuổi ngây ngô, về sự sự rung cảm đầu đờiHạ Mộc Miên- một cô gái trưởng thành từ cái nắng ngọt, cái gió mơn man của cổ trấn. Mang trong mình sự phớt đời, ngây ngô, dịu nhẹTriệu Tử Ngôn - một chàng trai lớn lên trong sự hoa lệ của Bắc Kinh nhưng tính tình lạnh nhạtHai người họ, hai thái cực đối lập. Một sôi nổi, mãnh liệt. Một trầm lắng, nhẹ nhàng. Họ gặp nhau giữa nơi được gọi là thanh xuân vườn trường, gọi nhau bằng danh phận bạn cùng lớp và " gục ngã" trong một tiết trời nắng gắt của hạ chí" Tử Ngôn, cậu ấy à..." Mộc Miên ngập ngừng một lúc, lơ đễnh nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Trời vẫn xanh như thế, nắng vẫn vàng như thế, những đôi chim sẻ vẫn vui như thế ." Cậu ấy, là chàng trai mùa hạ. Là chàng trai mát mẻ nhất trong tiết trời ko mấy dễ chịu này. Cậu ấy... là người tớ yêu nhất" Nói đoạn, Mộc Miên quay sang nhìn tôi nhoẻn miệng cười, đôi chân đung đưa qua từng vệt nắng in hằn trên đất . Trong ánh mắt ấy, tôi thấy Mộc Miên của tuổi 17, một Mộc Miên kiên định, dứt khoát mà tôi chưa từng gặp trước đây" Tại sao vậy?"" Tớ không biết nữa. Có lẽ đó là từ khi cậu ấy đưa cho tớ chiếc áo thơm mùi cây tùng đó, cũng có thể là khi cậu ấy cõng tớ đi suốt 7 km đường biển, cũng có thể là khi cậu ấy thay tớ đỡ một nhát dao. Cũng chẳng biết từ bao giờ nữa, tớ đã quyết định rằng, sau này, nếu không phải là cậu ấy thì tớ sẽ không cùng ai bước vào lễ đường"…
Thanh xuân - quãng thời gian đáng nhớ nhất của mỗi đời người, những tháng ngày nghịch ngợm cùng bạn bè, còn có người mình theo đuổi ở ngay trước mắt, bao nhiêu khát vọng ước mơ được dệt lên, cuối cùng lại tan theo mây gió. Khoảng thời gian đó chỉ có một lần duy nhất trong cả cuộc đời nên nó là kỉ niệm vô cùng quý giá, dù vui hay buồn thì ai cũng muốn được một lần quay trở lại. Câu chuyện hôm nay tôi kể với mọi người, nói về một cặp đôi thanh mai trúc mã, cùng trải qua thanh xuân, để rồi đến cuối cùng nắm tay nhau bách niên giai lão. Thể loại: Đam mỹ, thanh xuân vườn trường, thanh mai trúc mã, sủng, HE, 1v1. Đặc điểm: Học bá công x Giáo bá thụ. [Tác giả có lời] Đây là tác phẩm đầu tay của mình nên vẫn có nhiều sai sót. Trên trường học văn cũng tạm ổn nên đôi khi câu từ không mượt mà lắm, vốn từ cũng hơi ít nên mọi người thông cảm. Thấy chỗ nào không ổn thì cứ nói với mình, nếu hợp lý thì mình sẽ sửa. Lưu ý: Tác giả có một trái t(r)ym mong manh dễ vỡ, các bạn nói mấy lời không hay là mình shock xỉu, không ai viết truyện cho các bạn nữa đâu.…