Một tổ chức quân sự quy mô rộng khắp đa vũ trụ chuyên trông coi và gìn giữ nền hoà bình của toàn bộ các thiên hà. Tại đó tồn tại một lời đồn đã đi lên tầm truyền thuyết thách thức trí tò mò của vô số kẻ tọc mạch, lời đồn đại về những kẻ vượt thời gian từ để bảo vệ vũ trụ đã trở lại sau Chiến tranh Đa Vũ Trụ II. Lưu ý: Có mượn và khai thác một số ý tưởng, nhân vật từ kênh Youtube Jaki Natsumi…
[PREVIEW]24/12/2016... Hôm nay tuyết lại rơi trắng xóa cả một vùng, không một âm thanh cũng không một bóng người xung quanh. Chỉ còn lại đó, bóng dáng hai con người nhỏ bé đang cố lê những bước chân nằng nề ra khỏi cơn bão tuyết đang ập đến vô cùng dữ dội..."Lộc lộc, nắm lấy tay anh đi---nhanh lên!!!" Giọng nói ấy là của Thế Huân-người đàn ông của Lộc Hàm.Giữa cái lạnh tê tái của mùa đông, Thế Huân cứ vừa thở dốc, còn bàn tay anh nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Lộc Hàm, chốc chốc lại dừng lại thở, rồi lại đi và cứ hai người họ cứ lê bước một cách vô định...Lộc Hàm mệt rồi, bàn tay cậu cứ từ từ buông khỏi Thế Huân vô thức. Bên tai cậu lúc này cứ văng vẳng một thứ âm thanh gì đó-"ù..ù"---Ùuuuu- nó đang lớn dần lên rõ ràng và chân thực hơn bao giờ hết, cậu biết rằng không phải là tai của cậu bị ù đi mà là một thứ khác, cậu bắt đầu sợ hãi, bồn chồn hơn---Cậu lo lắng ngước nhìn lên cũng chỉ thấy tấm lưng rộng lớn của Thế Huân, bàn tay rắn chắc của anh đang nắm lấy tay cậu cứ thế tiến lên. Rồi bỗng nhiên, Lộc Hàm cảm thấy thứ âm thanh ấy cùng với một đợt tuyết lạnh tràn đến chỗ mình, bất ngờ, nhanh gọn, dữ tợn, đợt bão ấy cuốn chặt lấy cậu:" THẾ HUÂN, CỨU EM!!!" cậu hét lên trong sợ hãi khi cảm nhận được tay cậu không còn hơi ấm nữa, tay cậu đã tuột khỏi Thế Huân tự lúc nào. Rồi cậu lịm đi , trong giây phút ấy cậu vẫn nghe thấy giọng nói của Thế Huân vang lên và hơi ấm quen thuộc :"Lộc...Lộ..c...". Sau đó tất cả những gì cậu nhớ được chỉ là bóng tối...…
Bạn đang đọc truyện Vương Phi Trắng Nõn Tác giả: Tình Đình Phi Lai Dịch : Cứ điểm mèo hoang Thể loại: ngôn tình sắc, trọng sinh, xuyên không Nội dung truyện online:Không được ăn ta đâu .... Ta không phải là món điểm tâm ... không được ăn ta mà". Dưới ánh trăng sáng ngời, có hai người đang "thẳng thắn thành khẩn đối diện nhau", Nguyễn Miên Miên sắc mặt ửng đỏ, nhìn sắc đẹp trời xinh ở trước mắt, nam nhân này xinh đẹp tới cực hạn, nuốt nuốt nước miếng. Thầm tự nhủ với lòng "Nếu để bị ăn một lần, chắc chắn sẽ đòi hưởng thụ thêm ..." Điện hạ hứng thú dạt dào, cúi đầu cười nhếch mép, dùng chiếc miệng gian tà bịt chặt miệng nàng lại. Ngón tay thon dài lướt trên làn da mềm mại của nàng. Hô hấp của nàng như bị tắc nghẽn, toàn thân tê dại, thanh âm bắt đầu run rẩy "Không được đâu, bị ăn sẽ có em bé mất...".…
Rối loạn nhân cách ? Tôi sao!?Nụ cười nhếch mép đầy chễ diễu . Nhẹ nhàng chống cằm rồi nhìn mọi người - Còn gì nữa không ?- Hả!???????_ Mọi người như ngạc nhiên vì câu trả lời đó. Họ nghĩ rằng cô sẽ giải thích và chứng minh rằng không phải như vậy nhưng mọi việc lại quá khác.Và ở một góc nào đó ! Lũ đực rựa đang cười hả hê vì điều này Q: Các cậu thấy sao về việc này?- Có gì đặc sắc hơn không?_ Cậu con trai không có chút gì gọi là hứng thú trả lời- Mấy cậu thấy sao?_Một người khác lên tiếng -Chúng tôi ư ? Thú vị không ? Mặt bọn tôi ý _ 4 cậu con trai còn lại đồng thanh đáp một cách chán nản6 người họ im lặng một lúc lâu rồi bỗng dưng nhận ra mình quên thứ gì đó nên đã cùng lên tiếng khiến mọi người ở đó được một phen thót tim- Han đâu!? Cái ông già kia ! Chúng tôi hỏi:" HAN ĐÂU RỒI "*hắt xí* lần này là cảm sao ?_ cô gái ấy đang quẩy sung trong phòng tắm thì lại bị gọi hồn…
Trước lúc gặp em tôi là một kẻ biến thái bệnh hoạn. Sau khi gặp em, tôi như say đắm bởi em. Có lẽ em là thứ thuốc đắng gì đó khiến tôi từ một thằng điên trở thành một nam chính trong truyện ngôn tình mà có em là nữ chính.Em đắng như bản chất của thuốc vậy, nhưng lại khiến trái tim và con người tôi được cứu rỗi.Start:052919End:❌Đừng tự ý chuyển ver khi chưa có sự cho phép.❌Đừng tự ý lấy truyện của tớ đi edit mà chưa có sự cho phép.…
một chuyện tình xuyên biên giới khác mà may mắn thay lại chẳng dính líu đến sự chết chóc hay chiến tranh. một chuyện tình của những con người có đầy ước mơ và hoài bão. một chuyện tình đẹp nhưng xa nhớ của Kim Taehyung và Kim Namjoon.…
Trích đoạn đối thoại nho nhỏ của đôi bạn trẻ:Nam Cung Tiểu Nhu nằm dài ra ghế sofa, mắng người. " Bạn bè cái quần! Thấy sắc bỏ bạn! "Tống Nhan Phong ngồi gần đó, không chậm không vội cất lời. " Ghen tị à? "" Có cẩu độc thân nào không ghen tị? "Không để tâm tới bộ mặt khinh bỉ của con em, Tống Nhan Phong nhếch mép. " Chưa gì đã muốn có bạn trai? "Nam Cung Tiểu Nhu bĩu môi. " Không có... "Tống Nhan Phong tự mãn. " Hừ! Coi như anh tốt bụng, hi sinh thân mình làm bạn trai em. " Hắn quay sang Tiểu Nhu cười vô sỉ, dang rộng vòng tay. " Động vật nhỏ, đến đây! "" ...Xin kiếu! "Thỉnh tự trọng và nhặt liêm sỉ lên giùm em! ----------•Lưu Ý•---------• Bìa được des bởi @Adrian_D_Crevan thuộc Lavender_Team• Bản quyền thuộc về tớ, là công sức tớ vắt chất xám tạo thành, xin đừng đem đi đâu. • Truyện chỉ đăng tại Wattpad và tại ngôi nhà nhỏ của tớ.• Thỉnh nhẹ nhàng và tôn trọng truyện của tớ.• Nếu hợp, xin mời nhảy hố.• Tớ theo chủ nghĩa 1x1, không thích thỉnh thoát.…