Nhịp đếm ngược standbyNhịp gõ đều đều trong in-earNhịp count-inNhịp Sơn Thạch đếm trước khi hô khẩu hiệu nhàNhịp tay Neko vỗ vào lưng người đối diệnNhịp thởNhịp timVà nhịp lòng...~ Văn phong tôi lộn xộn như tất cả mấy cái nhịp kia trộn vào nhau vậy ~…
Anh tú Sơn vừa cất cái roi mây vào góc tường lại phải lôi ra gõ gõ mới xua được đám trò đi, vừa loạt xoạt xếp giấy mực vừa nhăn mày nói: "Tôi đã bảo bao nhiêu lần rồi, quan bác cứ làm thế chỉ tổ chúng nó hư thôi!"Anh nghè Thạch thả xong bó sen vào cái chum cạnh hiên nhà thì nhảy tót lên chõng ngồi cạnh người kia, bị người ta tét cho hai cái vào đùi vẫn cười toe mà dỗ: "Thầy tú đừng có giận tôi mà hại thân, bọn trẻ vẫn nghe lời, vẫn say chữ đấy thôi! Trẻ con nghịch ngợm một tí mới dễ nuôi dễ lớn.""Vâng! Dễ lớn thì có dễ lớn thật" - Anh tú Sơn chầm chậm nói, tay lật ngửa hai chén trà rồi đặt một chén ngay cạnh người kia - "Có một đứa lớn tồng ngồng đây chứ đâu xa. Còn đỗ đến ông Nghè cơ mà!"Anh nghè Thạch vẫn cười hề hề, nhanh tay nhấc ấm trà lên lắc tròn mấy vòng rồi rót vào chiếc chén phía đối diện, giọng ngọt như mía lùi: "Có đỗ đến ông Bảng ông Trạng, đỗ đến Ngọc Hoàng thì cũng về rót trà cho thầy Tú thôi. Thầy nhỉ?"…
"Ta phải ở đây. Không thể ở đây nhưng không ở đây, cũng không thể không ở đây mà lại ở đây." - Neko cố gắng tóm gọn lại một lần nữa; không rõ muốn nói với Thạch hay với chính mình. Sơn Thạch vừa nghe vừa tủm tỉm cười. Thạch có hai thắc mắc. Một là, bằng cách nào mà người kia có thể biết và nhớ được đủ thứ trên đời như vậy? Hai là, Neko có đang ở đây không?…
"Em có sợ mất anh không?""Anh nói gì vậy, tất nhiên là có rồi""Anh cũng không muốn mất em. Muốn yêu em mãi mãi. Muốn được chăm sóc và bảo vệ cho em đến suốt cuộc đời"…
Cảm phiền quý ngài nam chính cách xa tôi. Dẫu sao cũng là con người, tôi chỉ có một tham vọng nhỏ là giành được giải thưởng "Nhân vật phụ mờ nhạt của năm" đầy danh giá. Với ánh sáng mù mắt của cậu, e là tôi có đầu thai 10 kiếp cũng không thể tu luyện thành tài một tay ẵm trọn giải thưởng.Nói chung là Lee Heeseung đi ra kia chơi!…
Warning: ooc, hints elements + fushion x boboiboy ori, lần đầu viết nên có thể thiếu logic và không hay lắmNhân vật thuộc về monsta, nhưng trong này thì số phận họ thuộc về tôiÝ tưởng dựa trên fic 『 Boboiboy 'Phiêu Lưu Kí' 』 của bạn @banlanguoikotontai và các fic multiverse (tiếng nước ngoài) khác…
"Ta là mèo, không làm mai. Nhưng ta ngồi chính giữa hai người, mỗi ngày, cho tới khi họ tự hiểu lòng nhau."⸻Giữa một vùng biển yên ả nơi nắng không gắt và gió không vội, có một căn nhà gỗ nằm nép dưới bóng dừa.Có một con mèo mang tên Công Chúa - mập ú, gầm gừ, và rất biết cách khiến người ta bước chậm lại.Có hai người đàn ông sống cạnh nhau - không ai nói ra trước, cũng không ai rời đi.Và những buổi sáng dịu dàng, những buổi chiều ngồi cạnh nhau mà chẳng cần lý do, đã dần vá lại những chỗ rách trong lòng họ.⸻Một câu chuyện dịu dàng đáng yêu giữa Công Chúa Mèo và hai quan xúc cát 😂…
【ĐÃ HOÀN THÀNH】Cuốn tiểu thuyết thứ hai của Kimetsu no Yaiba Nguyên tác và minh họa: Gotoge Koyoharu Tác giả : Yajima AyaBản dịch tiếng Anh bởi Moko-chanBản dịch tiếng Việt bởi Hoshi (aka mình)Mình không phải tác giả của tác phẩm nhưng mình là người dịch tác phẩm với mục đích phi thương mại, xin vui lòng KHÔNG đăng lại bản dịch lên bất cứ đâu hay dùng với mục đích thương mại !!Lưu ý là mình chỉ đăng truyện DUY NHẤT TRÊN WATTPAD!!!…
"Một chuyện tình không công khai, nhưng chưa từng che giấu."⸻Thể loại: hiện đại, tình yêu chậm rãi, đời thường, đối lập tính cách - hướng nội & hướng ngoại, private but not secret love, healing, HE.⸻Mô tả:Có những người bước vào đời ta nhẹ như một khung hình mờ sương - chẳng cần tiếng động, cũng không cần lý do. Chỉ một ánh nhìn, một nụ cười lặng, một bài hát thoảng qua... cũng đủ khiến cả thế giới đảo chiều."Sau Ống Kính Là Em" là câu chuyện của một người hướng ngoại rực rỡ và một người hướng nội lặng thầm. Một người luôn ở giữa ánh đèn sân khấu, và một người chỉ muốn đứng sau ống kính, lưu giữ những khoảnh khắc không ai để ý.Họ đến bên nhau không vội vã, không ồn ào. Chỉ là những lần chạm mặt nhẹ như gió, những tin nhắn ngập ngừng trong inbox, những buổi cà phê nghe đĩa than và những chiều dọn nhà im lặng nhưng ấm lòng.Tình yêu này không phải bản tình ca bùng cháy.Nó giống như một bản nhạc indie trầm ấm, vang lên lặng lẽ khi thành phố đã ngủ yên.Chậm. Nhưng sâu.Nhẹ. Nhưng thật.Vì sau tất cả những màn hình, những MV, những buổi diễn...Người Joss luôn thấy rõ nhất, vẫn luôn là em - ở phía sau ống kính.⸻Trong lúc đang bí nội dung thương trường là chiến trường bên Velvet Storm + chờ đợi Ep 3 trong mỏi mòn thì toai lại đào thêm được 1 quả hố mới. Chắc là fic ngắn yêu đương dễ thương thôi, nhưng mà k biết bao giờ mới viết xong 🥹…
[ ĐÃ HOÀN THÀNH ] Nguyên tác và minh họa: Gotoge Koyoharu Tác giả : Yajima AyaBản dịch tiếng Anh bởi Moko-chanBản dịch tiếng Việt bởi Hoshi (aka mình)Mình không phải tác giả của tác phẩm nhưng mình là người dịch tác phẩm với mục đích phi thương mại,xin vui lòng KHÔNG đăng lại bản dịch lên bất cứ đâu hay dùng với mục đích thương mại !!Lưu ý là mình chỉ đăng truyện DUY NHẤT TRÊN WATTPAD!!!…
[JossGawin] Điệu Waltz Dưới Ánh TrăngThể loại: Lãng mạn, cổ tích giả tưởng, giả trang, hôn nhân sắp đặt, slow burn, hài duyên dáng, HETagline: "Yêu nhau từ một điệu waltz. Kết hôn vì một lời hứa. Và nhận ra - hóa ra ta cưới đúng người, đúng thời điểm."Trong một thế giới nơi ánh trăng tan ra trong không khí, và lời hứa trong cơn say có thể trở thành định mệnh, hai vương quốc chạm nhau bằng một hôn ước mà không ai kịp hỏi: người được gả đi có đồng ý không?Một "công chúa" chưa từng thật sự là công chúa.Một hoàng tử không muốn chọn người bạn đời từ một bức tranh.Một đêm vũ hội nơi ai cũng giấu mặt, và một điệu nhảy ngắn ngủi đã gieo vào tim họ một điều gì đó chưa gọi tên.Họ gặp nhau trong ánh trăng, xa lạ.Rồi cưới nhau dưới ánh đèn cung điện, không nhận ra.Đây là câu chuyện về một chiếc nhẫn bị rơi.Một ánh mắt không quên.Và một người chồng cố tán lại vợ mình - sau khi phát hiện ra, hóa ra mình đã yêu người ấy từ rất lâu.⸻"Em ấy là người ta đã yêu trong điệu waltz đầu tiên.Là người ta vô tình cưới.Là người ta đang cố tán lại."…
Đã 3 năm kể từ khi bố và mẹ tôi xảy ra tai nạn, tôi luôn xa lánh mọi người vì cho rằng họ chỉ cản trở tôi. Đôi lúc làm việc quá sức cũng khiến tôi không ăn uống điều độ. Đồ ăn của tôi nay không giàu có cững như chẳng cao sang chỉ mấy miếng cá hồi lót dạ. Đứng trước mộ của bố mẹ tôi tôi bình tĩnh để bát cá hồi xuống. " Cạp" chỉ trong vòng 1 giây sau tôi đã giật mình vì 1 chú mèo đã nhảy ra và lấy mất phần trưa của tôi.…