Gió Mang Mùa Hạ Về
"Ngưởi ấy là ánh sáng, là ngôi sao rực rỡ, là cả mùa hè của tôi"_ Lần đầu viết truyện vẫn còn nhiều thiếu sót mong mọi người yêu thương ủng hộ ạ…
"Ngưởi ấy là ánh sáng, là ngôi sao rực rỡ, là cả mùa hè của tôi"_ Lần đầu viết truyện vẫn còn nhiều thiếu sót mong mọi người yêu thương ủng hộ ạ…
Câu chuyện xoay quanh mạch cảm xúc của Phong - một cậu thanh niên lần đầu tiên rung động. Những cảm xúc, suy nghĩ của cậu trai lần đầu tiên biết yêu này được khắc họa một cách rõ nét qua câu chuyện. Nhưng rồi những bất ngờ sẽ xuất hiện, vậy bất ngờ là gì? Các bạn hãy đón xem ở phần kết nhé!…
BJYX " 真的是彩虹吗? " " Sau cơn mưa có thật sự là cầu vồng ? "--- Yêu đương có cứu rỗi được linh hồn ai không, chắc là có đó. - Hệ chữa lành. Niên thượng. Ngày bắt đầu : 6/2/2023 Dự kiến kết thúc: không có Hoàn thành: chưa luôn…
Giữa những ngày hè rực rỡ, trong cơn mưa bất chợt, chúng ta gặp nhau không quá sớm, cũng chẳng quá muộn, vừa đủ để trở thành một phần ký ức đẹp nhất…
những mẫu chuyện ngắn viết vì đam mê hoặc để lưu giữ kí ức.…
"chỉ cần được ở bên cậu ấy thì dù có đánh đổi bằng cả mạng sống tôi cũng bằng lòng"…
Fanfiction đã được đăng tải với sự cho phép của tác giả trên nền tảng AO3, làm ơn đừng đăng tải lại thứ gì khi chưa có gì cho phép.Tác giả có để " trans Kinich " nên ai không thích thì nên dừng lại tại đây.Cặp : Kinich x MualaniGame : Genshin Impact…
Thiên An cùng gia đình chuyển đến Sài Gòn lập nghiệp. Mùa xuân đầu tiên ở Sài Gòn, Thiên An gặp và đem lòng thương mến cô tiểu thư xinh đẹp Thanh Trúc. Thiên An nói mối tình đó đã trở thành mùa xuân duy nhất của cuộc đời cô. Và mùa xuân đó cũng là mùa xuân duy nhất mà họ có nhau. Lưu ý: Câu chuyện được viết dựa trên một giấc mơ của mình. Bối cảnh trên chỉ là bối cảnh lấy cảm hứng, không liên quan đến lịch sử. Nếu có bất kỳ chi tiết nào làm bạn cảm thấy phản cảm, xin vui lòng góp ý với mình. Cảm ơn mọi người.…
Mỗi chúng ta đều có một " cơn mưa" và " khoảng lặng " riêng cho mình. Cơn mưa là những khó khăn , những thương tổn mà bạn đã trải qua hoặc đang trải qua . Khoảng lặng là nhưng giây phút mà các bạn tự chữa lành vết thương trong tim mình , để ngày mai chúng ta có thể mở mắt một lần nữa và mong chờ một "ngày nắng "sẽ đến với mình . Trong truyện có 2 chương , chương 1 là " cơn mưa" và chương 2 là " khoảng lặng" , đây là "đứa con" đầu tiên của mình , mình mong các bạn sẽ đối xử nhẹ nhàng với nó như với chính bản thân các bạn . Mong rằng nhưng dòng chữ , những ngôn từ của mình sẽ trở thành " khoảng lặng " cho các bạn…
Thể loại: Lãng mạn, hiện đạiGiới thiệu truyện:Ánh Dương - cô nàng có ánh mắt biết cười nhưng thực ra lại chứa đựng nhiều tâm tư khó nói.Năm lớp 11, để san sẻ gánh nặng tài chính với mẹ, cô đến làm thêm tại một quán ăn nhỏ góc phố. Tại đây, cô gặp gỡ Hải Đăng - con trai của chủ quán, một chàng trai lương thiện, ấm áp. Tình yêu thương từ những người xung quanh đã thắp sáng những ngày tăm tối của cô gái bé nhỏ."Mùa đông của em không còn lạnh lẽo nữa!"Des bìa: [TNO] HNguien Ne…
Tôi và cậu gặp nhau bởi sự dẫn lối của cơn mưa rào ngày hạ năm ấy, để rồi khi cơn mưa qua đi để lại trong tôi sự bồi hồi, những cảm xúc thương nhớ về cậu thiếu niên năm ấy. ...........Mang theo thổn thức của thiếu nữ tuổi mới lớn, tôi thầm lặng ngắm nhìn hình bóng cậu trải dài thời thanh xuân tươi đẹp nhất cuộc đời" Thế giới của cậu rực sáng mà trong đó cậu chính là mặt trời được muôn vàn vì tinh tú bao quanh, tôi không thể cũng không có cách nào tiến vào được."…
Giữa tháng sáu năm ấy, trời nóng như muốn thiêu, muốn đốt lòng người, hai đứa trẻ vẫn rong ruổi cùng nhau trên chiếc xe đạp qua từng cánh đồng cỏ bát ngát, mênh mông, cùng nhau nhìn về phía chân trời xa thẳm, một chân trời có tương lai của họ ở đó. Mùa hạ ấy ngập trong nắng vàng cùng hoa, mùa hạ ấy nhuốm màu bao hương sắc bên người họ thầm thích, mùa hạ ấy tưởng chừng như chẳng bao giờ trôi qua. Giữa tháng sáu năm nay, hai đứa trẻ ấy lại chia chung một mùa hạ. Mùa hạ cô thở thẩn đứng nhìn cậu vẫy tay chào tạm biệt, ánh mắt cậu lung linh khi nhìn cô, ánh mắt cậu ấm áp như mùa hạ chí, và lúc ánh mắt cậu rời đi là lúc chiếc máy bay bắt đầu cất cánh bay đi, chở bao kỉ niệm thời niên thiếu của cô bên hạ vàng đi mất.Rồi từ ngày cậu theo máy bay đi, cô cũng chẳng còn tiếc thương mùa hạ nữa. Hạ cứ trôi rồi tàn đi cùng bao nhung nhớ: "Ước gì anh ở lại, nhặt nắng hạ cùng em."Tiếng ve ầm ĩ những ngày không, nhiều mùa hạ nữa lại mon men bước đến, lòng cô lại dấy lên từng hoài niệm, về cậu, một người cô từng thương, về mùa-hạ-lạnh mang bao suy tư thuở niên thiếu, mùa hạ nơi có tiếng cậu thầm thì: "Mùa hạ lạnh, vì ánh nắng của anh đang ở bên kia bán cầu..."…
viết đã lâu nên không hiểu vì sao viết như thế, một câu chuyện như mơ hồ như mơ, là mơ hay thực không quan trọng, vì nó là về nyc và tôi không thích nó ;)))…
-" vốn dĩ ta không nên tìm thấy nhau ở chốn nhân gian này , chắc là do ông trời thích trêu ngươi nên mới khiến ta ở cạnh nhau" - lần đầu viết nên có nhiều thiếu sót mong mọi người thông cảm, nếu có góp ý thì hãy nhẹ nhàng nhé tôi sẽ tiếp thu và sửa đổi - đừng xem chùa tôi buồn đấy (˘・_・˘)…
Hạ Nghi xin chào!!Motip: Yêu thầm, học đường, thanh xuân vườn trường, trưởng thành cùng nhau, hiện đại,...…
"Một bài nhạc nghe nhiều lần không chán Sao em phải khóc vì người không đáng?Tất cả những nỗi buồn mà em mangTôi tình nguyện mua hết nếu em bán."…
Truyện ngắn về những câu chuyện đáng yêu nhất quả đất.…
Mùa đông là mùa để trao đi hơi ấm, nhưng đối với em nó là mùa đã gieo rắc nổi bi thương, cái mùa mà em đã mất đi tất cả những người mà em yêu quý nhấtEm đành sống lặng lẽ trong nhà của Dì, nơi mà sự tồn tại của em chỉ được chấp nhận như một phần nghĩa vụ. Em không có thói quen trao đi hơi ấm - bởi em đâu còn gì để giữ lại. Mùa đông vì thế, từng chỉ là một quãng thời gian để chịu đựng, để im lặng đi qua những ngày dài buốt giá. Cho đến khi anh ấy trở lại.Chúng tôi chỉ là bạn, là những kẻ không cần gọi tên mối quan hệ của mình. Nhưng có lẽ, trong một mùa đông nào đó, chỉ cần một ánh mắt dịu dàng, một cái ôm ấm áp, một cái nắm tay dịu dàng mang màu nắng... cũng đủ khiến lòng người được sưởi ấm. Không cần lời hứa, không cần hồi đáp - chỉ cần một bàn tay lặng lẽ chìa ra khi gió lùa qua khung cửa, chỉ cần ai đó ở cạnh để nhắc rằng"Mùa đông này, em không còn một mình nữa"…