Dỗi Vong Tiện. Dỗi Lam gia. Dỗi Ma Đạo. Nơi khẩu nghiệp xõa stress của bản thân tôi, đụng cái gì ngứa mắt là tôi chửi, fan Ma Đạo hay "cặp đôi thần tiên quyến lữ" kia làm ơn xéo cút, không ai muốn thấy mấy người làm mất nhã hứng của group anti người ta, hiểu tiếng người người thì đừng có leo tường rồi gáy, cẩn thận nghiệp quật!…
tui lại mở hố tiếp nè, nếu ai xem bộ Đại Sư Huynh Nhà Tui Trong Não Có Hố sẽ biết tới cp Vu Thắng Tinh Vân là ám chỉ ai nha 🤣.nói chung mở hố nhưng không biết ngày lấp lại.…
ờm.....Nói chung là........bộ truyện này...........ngọt đấy☆*: .。. o(≧▽≦)o .。.:*☆À mà lần đầu viết truyện, thung kẻm (~ ̄▽ ̄)~Với lại, tui là tui hay viết teencode lém, thỉnh thoảng mà có sơ suất viết vô thì mina hãy thứ lỗi choa mị ○( ^皿^)っ Ehehehehehehehe...Thỉnh thoảng cũng sẽ có vài chỗ ngọt đuấy, thấy tui thưn mí ngừi chưa( •̀ ω •́ )✧Nhớ vote choa tui nhe (*^▽^*)…
Mời các bạn cùng đón đọc * Xin lưu ý: đây hoàn toàn là sản phẩm của trí tưởng tượng, không liên quan đến cốt truyện của tác giả, nhân vật vẫn của cô ấy, cốt truyện do mình biên soạn!…
Câu chuyện bắt đầu vào 1 buổi sáng đẹp trời.TôiShyn Talor cùng gia đình đang đi trên chiếc xe ô tô khá cũ của bố.Tôi chẳng thích thú gì khi đang ở thành phố sầm uất ở London mà bố tôi lại muốn chuyện về vùng quê hẻo lánh với lí do hết sức ngớ ngẩn...về đó yên tĩnh?Đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi thôi.Còn mẹ và anh trai thì lại khá thích thú về điều đó!Thử nghĩ xem, tôi phải rời xa ngôi trường với biết bao là bạn bè, rời xa cả nhưng khu vui chơi...để về nơi quá lạ lẫm và tẻ nhạt với tôi- Kìa mẹ nó ơi!Ta đến bìa rừng rồi!Chỉ còn một đoạn nữa thôi là ta đến nhà mớibố tôi háo hức- Nghe nói vùng này có ma cà rồng đấy Shyn!Anh tôi nói mà vẻ mặt thản nhiên.Điều đó làm tôi khá sợ.Nói thì tôi mới để ý...khu rừng này rậm rạp, nó âm u và thi thoảng lại có gió rít!Mây xanh ánh mặt trời đã biến mất. Thay vào đó là bầu trời xám xịt, như thể sắp mưa vậy-Bố ơi! Thôi dừng lại đi! Tôi run run nới với bố-Mày đừng tin thằng Tom! Làm gì có ma...Bố chưa nói hết thì bỗng xe bị chết máy.Tôi rùng mình…