Năm 17 tuổi, cô gặp cái người rực rỡ như ánh nặt trời tháng 2, ấm áp nhưng lại trầm mặc, hệt như bị đám mây mù che khuất. Lúc ấy, đã hơn 1 lần cô rung động.Năm 2 đại học, cô gặp lại anh. Lần này, mặt trời vẫn rực rỡ thế, mang tình yêu của cô nồng nàn trở lại. Thế nhưng, tình đầu là tình dang dở...…
Tôi-Phạm Khả HânMột cô gái dường như hoàn toàn phù hợp với từ hoàn hảo. Vậy mà chỉ vì chưa từng yêu đương bị đồn không thích con trai. Lại còn bị đám bạn thân đem ra nghi vấn trêu chọc. Thực sự tự ái kinh khủng, vì tôi chẳng biết phản biện như nào. Thẹn quá tôi nói với đám bạn rằng tôi đã có bạn trai. Ai dè chúng nó cười một trận lớn, không hề tin lời tôi. Tôi bực quá không suy nghĩ mà nhắn tin cho chàng trai đã theo đuổi tôi hơn một năm qua. "Cậu có muốn làm người yêu tớ không". Tưởng như phim Hàn Quốc tôi sẽ có chuyện tình đẹp như mơ, ai ngờ cậu ta chỉ xem tin nhắn mà không trả lời...…
chuyện nói về mối tình đầu của một cô gái tên Lưu Ly đang là học sinh cẩp 3 năm 2 ( lớp 11 ) với thầy giáo dạy lí và toán ( vì trường thiếu giáo viên ), mới đầu khi gặp cô học sinh đầy tinh nghịch và hồn nhiên, ngây thơ này hắn đã thấy thật thú vị và bắt đầu muốn nhuộm đen tâm hồn ngây thơ, trong sáng ấy…
Văn án Năm tôi 12 tuổi, bố mẹ tôi đã ly hôn. Không bao lâu sau, bố tôi đã có một gia đình mới. Mẹ tôi cũng tìm được một người đàn ông thật lòng yêu thương bà ấy. Cứ như vậy mà tôi được đưa về quê sống cùng với bà ngoại. Nhưng tuổi bà đã cao không thể chăm sóc cho tôi mãi được. Cuối cùng tôi được đưa vào một trường cấp 2 nội trú. Tôi như một đứa trẻ bị bỏ rơi, không ai cần tôi cả, tôi cứ lạc lõng giữa thế giới này. Sau đó, tôi bị trầm cảm nặng, trái tim tôi cũng lạnh giá dần. Mãi cho đến khi tôi gặp được cậu ấy. Cậu ấy là mặt trời của tôi, là ánh sáng soi rọi cuộc đời tâm tối của tôi khiến nó như bừng sáng.Tác giả: Tiểu Hồ LyNgười đăng và sửa chữa: Đào Viên NinhTác phẩm dựa trên một câu chuyện có thật nhưng có chỉnh sửa một chút.…
"Thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ về chuyện của chúng tôi, ví dụ như trời mưa tôi sẽ nhớ hôm anh đưa đón tôi tan ca, anh lại chẳng có áo mưa mà nhất định bắt tôi lấy áo khoác của anh trùm lên người, ngày hôm đó trời có mười mấy độ, tôi không chịu, thế là cả hai đứng chờ tạnh mưa đến tận tối, cũng có khi lại nhớ về những ngày tháng chúng tôi mới đặt chân đến thành phố này, cái gì cũng không có, thiếu thốn đủ đường, cả cuộc sống dường như chỉ còn lại đối phương... Người ta thường hỏi " Khi tình yêu qua đi còn lại gì?". Tôi cũng không biết nữa...tôi vẫn biết chuyện chúng tôi thế là hết rồi, hết từ cái ngày anh nói xin lỗi tôi... nhưng mà... tôi lại chẳng thể ép mình quên sạch sẽ con người đó...Rốt cuộc khi tình yêu qua đi còn lại gì mà cứ khiến người ta vấn vương, khắc khoải...."******"Tớ vẫn là tớ nhưng lại chẳng phải tớ của năm đóCậu vẫn là cậu nhưng lại chẳng phải cậu của ngày xưaGiữa ước mơ và hoài bão, giữa nắm chặt và từ bỏ, giữa thời gian và khoảng cách, lạc mất nhau từ bao giờ đã không còn quan trọng nữa rồi...Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, quay lại năm đó, ước mơ của cậu vẫn là thứ quan trọng nhất, tự ti của tớ vẫn luôn là trở ngại lớn nhất...Thanh xuân năm ấy ngốc nghếch đến vậy, còn khờ dại tin tưởng vào những thứ chẳng thể nắm trong tay..."******"Không ai nói cho tôi biết em ở đâu, tôi tìm em ở đâu cũng không thấy. Thành phố này rộng lớn như vậy, em lại nhỏ bé như vậy, giữa biển người mênh mông kia em đang nép ở nơi nào?"…
Đình Long và Thiên Thư quen nhau từ nhỏ, tính khí cả hai một trời một vực, Đình Long thì luôn quát mắng Thư, còn Thiên Thư luôn phải chịu những lời quát mắng của Long. Đình Long phải đi Úc 8 năm và trở về để học tốt nghiệp lớp 9. Đình Long sẽ nhận ra Thư hay không? Qua giông bão cuộc đời họ có thể bên nhau được không?…
Kiều Kiều cô gái ngọt ngào từ ngoại hình lẫn trong tâm hồn. Với độ tuổi hồn nhiên với thanh xuân bao hy vong nhưng phải lấy một người con trai nhà cao giáo có địa vị trong xã hội đã có giao kèo là thanh mai trúc mã. Và rồi cô nhận ra mình đã có tình cảm với H. Long từ lúc nào không biết.Cùng đón xem thanh xuân của Kiều Kiều nầ tui nhé 💗…
Đây là một câu chuyện về thanh xuân vườn trường, về tình yêu nhẹ nhàng tuổi ngây ngô, về sự sự rung cảm đầu đờiHạ Mộc Miên- một cô gái trưởng thành từ cái nắng ngọt, cái gió mơn man của cổ trấn. Mang trong mình sự phớt đời, ngây ngô, dịu nhẹTriệu Tử Ngôn - một chàng trai lớn lên trong sự hoa lệ của Bắc Kinh nhưng tính tình lạnh nhạtHai người họ, hai thái cực đối lập. Một sôi nổi, mãnh liệt. Một trầm lắng, nhẹ nhàng. Họ gặp nhau giữa nơi được gọi là thanh xuân vườn trường, gọi nhau bằng danh phận bạn cùng lớp và " gục ngã" trong một tiết trời nắng gắt của hạ chí" Tử Ngôn, cậu ấy à..." Mộc Miên ngập ngừng một lúc, lơ đễnh nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Trời vẫn xanh như thế, nắng vẫn vàng như thế, những đôi chim sẻ vẫn vui như thế ." Cậu ấy, là chàng trai mùa hạ. Là chàng trai mát mẻ nhất trong tiết trời ko mấy dễ chịu này. Cậu ấy... là người tớ yêu nhất" Nói đoạn, Mộc Miên quay sang nhìn tôi nhoẻn miệng cười, đôi chân đung đưa qua từng vệt nắng in hằn trên đất . Trong ánh mắt ấy, tôi thấy Mộc Miên của tuổi 17, một Mộc Miên kiên định, dứt khoát mà tôi chưa từng gặp trước đây" Tại sao vậy?"" Tớ không biết nữa. Có lẽ đó là từ khi cậu ấy đưa cho tớ chiếc áo thơm mùi cây tùng đó, cũng có thể là khi cậu ấy cõng tớ đi suốt 7 km đường biển, cũng có thể là khi cậu ấy thay tớ đỡ một nhát dao. Cũng chẳng biết từ bao giờ nữa, tớ đã quyết định rằng, sau này, nếu không phải là cậu ấy thì tớ sẽ không cùng ai bước vào lễ đường"…
Cô thương anh trao cả tấm chân tình mà cô có. Cô yêu anh yêu bằng cả sinh mệnh của chính cô. Mười hai năm cô chờ đợi anh trong hi vọng.Và rồi ... Trước mắt cô, anh tay trong tay hạnh phúc cùng người phụ nữ khác bước đi trong lễ đường.Hôn lễ của anh tựa như giấc mơ ngày nào mà cô hằng mơ ước. Vẫn là anh -người đàn đàn ông luôn xuất hiện mỗi đêm trong giấc mơ của cô với vai trò là 1 chú rể. Vẫn là đấy 1 lễ đường long trọng, cánh hồng rơi đỏ rực khắp nơi tô điểm cho tình yêu hạnh phúc của đôi uyên ương. Vẫn bộ váy trắng kia với những đường nét tinh tế, tỉ mỉ, đính những viên kim cương rực rỡ lấp lánh đầy sắc màu...Nhưng người khoác lên bộ váy xa hoa đẹp đẽ ấy, người đứng cạnh anh, bước cùng anh đến bên lễ đường cũng như bước tiếp cùng anh trên chặn đường dài còn lại ... không phải Cô....."Nếu tương lai không có cách nào đảo ngược, vậy em nguyện tiếp nhận sự thật đau lòng này ... Mới là điều quan trọng để em hoàn thiện lại cuộc đời."…
Ta muốn được là mây chỉ để không phải chịu đau thương ,chứng kiến cảnh mất mác,nhìn thấu sự giả tạo của con người,....Vạn người đều sống vì sự hào nhoáng bên ngoài..... ✿…
Một câu chuyện diễn tả cuộc sống của một cô nàng học sinh. Là hình mẫu của một bạn nữ sinh trong trường mình và mình muốn phát triển hình mẫu ấy theo trí tưởng tượng của bản thân mình.cre ảnh bìa: canvaTác giả: ThV719FB: page: Có chút gì đó zui zui…