[ 12 CHÒM SAO] Đồng đội à! Tớ Thích Cậu
Lần đầu vào nghề mong mọi người đọc và góp ý giúp mình nha.(*^﹏^*)…
Lần đầu vào nghề mong mọi người đọc và góp ý giúp mình nha.(*^﹏^*)…
Thanh xuân năm 17 tuổi, ai mà chẳng có một mối tình. Đó là mối tình công khai hay là một mối tình đơn phương chẳng dám nói. Cậu ấy là hình mẫu lí tưởng của tất cả mọi người, là con nhà người ta đúng mực, rất hoàn hảo, hoàn hảo đến mức những người xung quanh cậu dường như đều bị ánh sáng toả ra như có như không ở cậu làm lu mờ đi, hoàn hảo đến nổi tôi đơn phương cậu nhưng không dám nói ra. Cậu, rất hay cười, học rất giỏi, lại là lớp trưởng, cậu tham gia rất nhiều phong trào của trường, nhà cậu lại giàu có và điểm nổi bật cậu rất đẹp trai. Có lẽ mọi người bảo tôi nói quá đi mức, nhưng sự thật đúng là vậy á, cậu hoàn hảo về mọi mặt, thật là ghen tỵ mà!! Tôi...là một người rất đỗi bình thường và chẳng có gì bình thường hơn. Tôi không có gì nổi bật, không ngoại hình, không có gì cả, học hành thì dở dở ương ương. Tôi thường tự ti về ngoại hình của bản thân mình, tôi rất sợ, tôi sợ mọi người sẽ nhìn vào tôi rồi lại đánh giá là tôi xấu, và tôi đã từng nghe người ta đánh giá tôi, sự thật đúng là tàn nhẫn. Chính vì vậy mà tôi không hề tham gia vào các câu lạc bộ đông người của trường. Gia cảnh nhà tôi thì, nói chung là tạm ổn. Cuộc đời vốn thật đơn giản nhưng khi bị cậu ghé ngang giản đơn bỗng hoá mê cung.…
Một chuyện vớ vẩn xảy ra. Cô mệnh mèo, yêu mèo, chảnh như mèo, lười biếng như mèo, lạnh... như mèo. Rất cần ai đó nuôi. Rồi một người chủ đến, dụ dỗ. Lúc chọc tức cô, lúc lại chiều chuộng hết cỡ... Rồi sao? Ai biết :3 Thôi thì cứ đọc đi vậy P/s: Truyện thuộc bản quyền của tác giả Nhện Cô Đơn, mang đi phải báo trước. Hãy tôn trọng truyện lẫn author.…
" Cậu nói ai khùng, nói lại coi thử"Hai cậu ấy giằng co nãy giờ, không hiểu kiểu gì mà Gia Minh cứ trêu Ngân mặt vẫn tươi roi tói còn Ngân thì đỏ như con bạch tuộc trong rất giận, Tớ cũng chỉ biết cười cảm thấy hai người họ thật hợp nhau.Bỗng Gia Minh đang đùa với Ngân ở phía sau thì đụng phải khiến Hạ Nhi mất cân bằng.* Ôi mẹ ơi, mới đến lớp mới mà ngã sấp mặt có phải quê lắm không, không những thế khuôn mặt mình bay luôn thì xao. Trời ơi ai cứu tôi (┬┬﹏┬┬)* Tớ nhắm chặt mặt tưởng mình sắp tiêu đời rồi, bỗng dưng thấy người mình ngả vào trước ngực ai đó phía trước, mùi hương cơ thể thanh mát tựa như một cơn gió mùa hè dìu dịu khiến ai khi ngửi thấy cũng phải say mê trong đó có cả tớ. Tớ vô tình nắm chặt áo cậu ấy, từ từ mở mắt ra thì nghe thấy giọng bạn trai trầm ấm.Hạ Nhi vừa ngước lên thì " Cậu ôm tớ đủ chưa?"...Tên truyện: Ánh mắt chỉ hướng về cậuĐược viết bởi: Cún nhỏ…
Thanh mai trúc mã yêu nhau, tình yêu trong sáng của tuổi học trò…
Thể loại: Học đường, tình cảm, kết HE, khúc cuối có H+Giới thiệu nhân vật:Nữ9: Tiểu thư nhà giàu, bị ép kế hôn nên quyết định bỏ trốn sang thành phố khác trước đám cưới. Cô trang điểm, cải trang thành một cô gái hơi xấu để tránh ba mẹ tìm đc cô. Cô nộp đơn vào một trường đại học tiên tiến và gặp đc anh.Nam9: Công tử nhà giàu, hiện đang học trường đại học mà cô vừa xin vào.Hai người như chó vs mèo, chuyện j sẽ xảy ra khi họ ko những chung trường mà còn chung bàn, những câu chuyện dở khóc dở cười đang chờ các bạn.Mình là lần đầu vt truyện, nếu có gì mong các bạn góp ý.Truyện này mình lấy ngẫu hứng từ một bộ phim.…
Tác giả: SSR Thể loại: truyện tình cảm, thanh xuân vườn trường *** Giới thiệu:Đây là một câu chuyện kể về tình yêu của cặp đôi "đũa lệch". Cô nàng ngốc nghếch Nguyễn Khả Nghi vì thầm thương trộm nhớ nụ cười tỏa nắng với chiếc răng khểnh của Lê Thành mà dùng cả thanh xuân của cô, làm biết bao nhiêu trò hề đến độ chảy cả nước mắt chỉ để nhận lại một câu "Anh thích em!" từ chính miệng anh nói ra...Trải qua biết bao sóng gió của cuộc đời yêu có, hận có, vui có, buồn có...liệu họ có trở về bên cạnh nhau...Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!…
Đông Không Lạnh không phải vì mùa Đông không lạnh.Mà Đông Không Lạnh là vì mùa Đông đấy có cậu nên nó mới ấm áp đến mức không còn cảm thấy được cái lạnh.Mùa Đông năm ấy cậu đã tỏ tình tôi và chúng ta đã thành đôi._________Lưu ý : Truyện Teenfic,không phải thuần Việt,văn phong lủng củng có thể gây khó chịu.Và mọi thứ trong đây không phải hoàn toàn có thật và thực tế.Nên là xin các độc giả hãy cân nhắc trước khi chọn để đọc.Chân thành cảm ơn!Bìa : Gia Nhu.Author : Gia Nhu hoặc Gin.Bắt đầu : 23/08/2023.…
Ai thích kết thúc không có hậu thì bơi vào đây!!!~Truyện không có thời gian ra chap, cân nhắc khi nhảy hố. Mik còn là h/s nên khá bận, mik viết= dt nhưng hay bị tịch thu vô thời hạn. Nội dung: Tình yêu của Mai và Thịnh. Người thứ 3 là Khôi (hàng xóm từ nhỏ, rất yêu Mai, hiện tại vẫn trồng cây si mặc dù bị từ chối không biết bao nhiêu lần) xen vào, bày mưu chia cắt 2 người. Lợi dụng lúc ấy, người thứ 3 và thứ 4, thứ 5 và thứ 6 vv.. xen vào. Liệu Thịnh và Mai có bền vững được không...?Author : SallyNghiLần đầu viết truyện nên chắc có nhiều sai sót, các bạn đừng ném gạch đá nha! Gửi bưu điện được dzồi, lỡ ném mạnh bể gạch hổng xây nhà được T_T…
Dòng hồi ức của Viên Kim hạ-nhân vật tôi gói gọn trong quyển nhật kí. Kim Hạ lật từng trang nhật kí,ghi lại từng ngày tháng ,xảy ra chuyện gì,nối lại thành một câu chuyện . Những lúc vui vẻ nhất để chuẩn bị cho những điều tồi tệ xảy ra, Đoạn giới thiệu của mình sẽ nói rõ hơn,mình tóm tắt lại thôi. Mong "Yêu Anh" sẽ được mọi người đón nhận…
"Hôm nay luyện đề nhiều quá, tớ mệt nên gục đầu xuống bàn nằm nghỉ. Ban đầu chỉ định bụng nhắm mắt một lúc cho đỡ mỏi, nhưng lúc bạn cùng bàn lay tớ dậy, mở mắt ra đã gần 5 giờ chiều. Ánh nắng cuối ngày bao phủ THĐ trong màu hồng đỏ rực rỡ, xen lẫn mây vàng như mỡ gà. Không còn cái nóng gay gắt đặc trưng của hè Hà Nội, tớ có thể cảm nhận rõ ràng một ngày đã trôi qua như thế nào.Hè à... Ra là đã vào hè rồi đấy! Tớ chợt nhận ra thời điểm mình sắp phải chia tay với THĐ ngày càng gần. Cũng có thể sớm hơn nữa. Chia tay với bảng đen, phấn trắng, bàn ghế gỗ, thầy cô, bè bạn đã gắn bó suốt 3 năm.Và cả người mà tớ thích...Tớ gói buổi chiều tàn của mùa hè lớp 12 trong từng dòng chữ gửi đến cậu. Tớ không mong mình như ánh hoàng hôn nhuộm đỏ THĐ, chỉ mong cậu có thể nhớ đến tớ bằng lời chào tạm biệt mà mặt trời gửi đến mùa phượng vĩ đỏ rực cuối cùng của chúng ta."Quyền tắt điện thoại, lại cặm cụi ngồi làm cho xong tập đề dang dở. Mãi đến khi tiếng trống trường vang lên những thanh âm rộn rã, nó mới vội vàng cất vội sách vở bút thước vào cặp rồi đi ra nhà xe cùng lũ bạn.Điện thoại trong túi quần rung lên vài nhịp. Quyền lấy ra kiểm tra, như thói quen đã hẹn trước, Trí khôn của ta đây bình luận vào dưới bài viết của nó:"Thế cậu có định bày tỏ tình cảm với cô bạn ấy không?"Quyền khựng lại đôi chút, rồi nhanh chóng trả lời:"Chắc là... sẽ không đâu."…
Đơn giản tao bức xúc thì tao nói thôi!Bọn mày nói được tao cũng nói được!…
Lục đại ác mà biết yêu ?!! Nói về 6 vị tổng tài máu lạnh giết người không ghê tay nay đã phải lòng một cô gái !! Cô ấy là ai ?! Họ sẽ tiến triển như thế nào vào xem thì biết :)))…
Đoản văn của tác giả.Tác giả khẩu vị nặng nên hy vọng bạn suy nghĩ kĩ trước khi đọc. Chủ nhà chỉ chuyển ngữ, nếu bạn không thích xin click back. Hãy nhẹ nhàng với chủ nhà…
An Nhi và Quốc Khang trở thành bạn cùng bàn chẳng mấy thân thiết. Cậu không muốn nói chuyện, còn cô thì sợ bản mặt lạnh tanh đó.Một bài kiểm tra văn đã kéo hai con người thấp điểm, đồng cảnh ngộ trở thành bạn bè xã giao. Cô cũng phát hiện ngoại trừ cái môn đầy thơ mộng này thì cậu chẳng gặp trở ngại với thứ gì. Cô ngưỡng mộ sự học giỏi của cậu, còn cậu thì thắc mắc cô lấy đâu ra sự vô tư khi bị điểm thấp như thế.Cho đến một ngày, An Nhi lỡ tay cướp mất con điểm 10 của Quốc Khang. Thấy không có cách nào xóa đi món nợ ân tình, cô quyết định tự biến mình thành con nợ mặt dày và khó quên trong lòng cậu.Giờ kiểm tra lý: "Ê Khang, đáp án từ câu 10 đến câu 20 là gì?"Giờ kiểm tra hóa: "Ê Khang, đáp án của tớ với cậu khác nhau, vậy tớ sai hay cậu sai?"Giờ kiểm tra sử: "Ê Khang, tớ lỡ chép phao chỗ này xấu quá không nhìn được. Cậu có nhìn ra là chữ gì không?"Giờ kiểm tra toán: "Ê Khang, câu cuối đó sao mà chứng minh được. Tớ thấy bấm máy tính là ra, hay tớ ghi vào như thế nhé?""Ê Khang, cậu nghe tớ nói gì không?""... Im lặng! Đừng hỏi nữa. Mau chép vào, sắp hết giờ rồi kìa.""Ok!"…
Lưu ý truyện dựa trên trí tưởng tượng của tác giả, vui lòng không gán ghép lên người thật. Hoan hỷ hoan hỷ🧧…
Thể loại: bl từ ghét thành yêu oan gia ngõ hẹp,công ôn nhu lạnh lùng thâm tình x thụ kiêu ngạo tự luyến mạnh mẽ Hai người ghét nhau từ lần đầu gặp chẳng qua có chút choáng ngợp bởi ngoại hình của đối phương về sau hai người tranh từng hạng , thế nào mà Phong Anh từ lúc nào cũng hạng nhất đc nữ sinh bao quanh lại bị cướp đi hào quang ko chấp nhận được sự hôm đối thủ một mất một còn kthật liền liên tục tranh đấu khiêu chiến với Lâm Dạ hai người cứ ta lùi ngươi tiến ko chịu nhường ai cuộc tình trông gai của hai học sinh cứng đầu , đã vậy còn ngang trái thích chung một người trở thành tình địch lại càng ghét đối phương hơn nhiều pha đi vào lòng đất của hai bạn nhỏ nhà ta cứ tưởng sẽ như thế mãi nhưng một hôm đối thủ một mất một còn kiêm tình địch tỏ tình ko biết Phong Anh sẽ thế nào nếu họ đến với nhau sẽ ra sao và sẽ có những trấn động gì ?Trông gai phía trước e là phải tự hai người vượt qua rồi Bật mí tương lại trông gaiLâm Dạ và phong anh từ hai người xa lạ ko biết từ bao giờ lại gần nhau hơn , cũng chẳng biết tại sao lại xa xôi một cách kì lạ rồi lại trở thành hai người xa lạ như thuở ban đầu"hai người xa lạ biết tất cả về nhau"…
Tôi là cô gái bình thường, nhưng tuyệt đối không tầm thường. Ở xã hội này chuyện được hay mất đã quá đỗi quen thuộc, đến mức có mất đi cũng chả còn lo sợ nữa. Đây là câu chuyện của tôi; của anh; của tất cả những ai đã yêu, đang yêu và từng yêu. Tôi từng bất chấp, lao đao vì tình yêu. Tôi yêu nhiều nên đau thương cũng nhiều. Rồi có lẽ đến lúc nhận thức được cuộc sống của mình không cần đến tình yêu, tôi từ bỏ thứ tôi đã sống chết níu giữ. Thực ra tôi vẫn yêu, nhưng bản chất của nó thay đổi. Yêu không còn là một nhu cầu, nó đơn thuần là cảm xúc của một cô gái bất cần đời. Cô gái muốn giữ hay bỏ đều được, mọi quyết định nằm trong tay cô, không phải trong tay xã hội, tình yêu cũng chẳng điều khiển được cô. Bản thân chìm trong ma trận của tình yêu, ngoài mặt lại lạnh lùng vứt đi tình cảm của mình, có ai mà không từng yêu như vậy chứ?…
Trong một đêm vào năm 7 tuổi, tôi mất tất cả, nhà cửa tan nát gia đình cũng không còn, không nơi nương tựa, tôi đi trong vô vọng dưới cơn mưa chỉ mong có thể rửa sạch nổi đau này. Họ đã rời xa tôi, cứ nghĩ đã kết thúc thật sự nhưng không tôi không muốn kết thúc như thế này. Tôi muốn trả thù, lấy mạng những người đã sát hại gia tộc, phải cho họ hối hận, sống không được mà chết cũng không xong. Những thứ bọn chúng nợ điều phải trả giá.…