(Long x Hùng) Máu Loãng
Máu cứ chảy thành dòng rồi cứ loãng mãi khiến cho lòng tôi không thể yên...…
Máu cứ chảy thành dòng rồi cứ loãng mãi khiến cho lòng tôi không thể yên...…
Sau những tiếng bom đạn dội vang xuống nơi này để đốt cháy hết tất cả, cuối cùng cũng có thể ngồi cạnh nhau mà ngắm nhìn dòng sông chảy quanh nơi Thành Cổ này…
Nhìn hoa sen ấy cố vươn mình khỏi mặt nước con sông Thạch Hãn đẫm máu những người chiến sĩ đã hi sinh, tâm trí tôi chợt nhớ đến một hình dáng kiên cường và dũng cảm của một người con trai...…
Hoa hồng nở không cần ngày tháng, cũng không cần ánh nắng dịu dàng của mùa xuân để biết mình tồn tại...…
Nơi đây từng có người đợi và cũng có người vội vàng đến...…
" Chiến tranh không cho phép bày tỏ tâm tư nỗi lòng..."…
Và ở nơi nào đó, có lẽ những đóa hoa mọc ngược vẫn nở, không để được nhìn thấy, mà để được cảm nhận...…
Từng tiếng nổ xa xăm, tiếng mưa nhè nhẹ, và ngọn lửa ấm áp tạo nên một khoảnh khắc hiếm hoi giữa hỗn loạn, nơi năm người tìm lại sự cân bằng, nơi họ học cách nương tựa lẫn nhau, hồi phục tinh thần trước khi bước tiếp vào trận chiến còn đó...…
Chiến tranh không cho họ nhiều cơ hội để gần nhau theo cách con người bình thường hiểu, nhưng lại đẩy họ vào những khoảnh khắc sinh tử buộc phải dựa vào nhau…
Họ nhìn xung quanh, thấy những viên gạch vỡ, những vệt khói mờ, thấy dấu chân mình và dấu chân đồng đội, và hiểu rằng trong tất cả hỗn loạn ấy, họ đã đi qua cùng nhau.…
Đi cùng nhau trên con phố nhưng chẳng ai mở lời trước...…
Tiếng hát cuối cùng vang lên, rồi tắt dần, nhường chỗ cho sự im lặng ấm áp...…
Khắc tên trước đúng là một điềm xui nhưng nếu lỡ không khắc thì sao có thể nằm cạnh nhau dưới một lớp đất dày như vẫn đang đồng hành cùng nhau trong một thế giới khác...…
Những bức thư ấy chỉ đơn giản là những lời tâm sự thầm kín hay một cảm xúc khó tả mà tôi đã dành tặng cho em...…
Chỉ nhìn qua khe cửa, nhìn thấy đôi mắt cậu, trong lòng tôi tạo ra quá nhiều cảm xúc khác nhau...…
Lòng tôi hoảng loạn đến mức chẳng còn ý thức được mình đang làm gì, hay rằng bản thân đang cận kề cái chết. Nếu không có cậu, có lẽ tôi đã liều lĩnh để thân mình ngã xuống giữa vũng máu loang trên mảnh đất Thành cổ này và trong vòng tay cậu mất rồi...…
Nhưng lần này, nỗi nhớ không còn làm anh đau.Nó chỉ khiến anh mỉm cười - vì cuối cùng, giữa muôn ngàn điều dở dang, anh vẫn từng có em.…
"Tôi hứa là lần này em trở về bên tôi sẽ hạnh phúc và chẳng còn cảm xúc buồn bực hay chán ghét một kẻ tồi tệ trong quá khứ như tôi..."…
Và trong một đêm không bom, khi gió quạt tắt, họ cùng nhau nhìn ngọn lửa thở, nghe tiếng mưa rơi chậm, biết rằng ngày mai có thể là một trận gió khác. Nhưng ngay lúc này, bàn tay họ vẫn tìm thấy nhau như người nghiện tìm kim thuốc-không để hủy hoại, mà để được tỉnh.…
Ánh mắt cậu ấy là thứ khiến tôi ám ảnh qua từng ngày trong lúc dưỡng thương nên chẳng lúc nào tôi cảm thấy được yên lòng...…