"Em về rồi đây!"Giọng nói của tôi nghẹn ngào, khóe mắt đã đượm vài giọt nước mắt, đau đớn nhìn người con trai mình yêu tàn tạ đến khổ sở. Gương mặt anh trông như già đi vài tuổi, râu còn lún phún mọc, nhiều mà chẳng thèm cạo đi."Ánh Dương, tôi không tin em nữa...""Lần này em hứa, sẽ đi cùng anh đến cuối đời, vĩnh viễn không chia xa."...…
Năm ấy, thu ở Đà Thành chấp bút, điểm nhẹ những nét, thay họ viết lên đôi câu tâm tình - một đời khó quên._Sinh ra trong một gia đình mà ai cũng phải ngước nhìn, ba là bác sĩ danh tiếng, mẹ là giáo viên mẫu mực, Yến An không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải trở thành một học sinh xuất sắc - ít nhất là trong mắt ba mẹ cô.Đứng trước kỳ tuyển sinh, ba cô kỳ vọng cô sẽ thi đỗ vào trường top đầu của thành phố. Nhưng kết quả bài thi thử môn toán gần đây của cô lại khiến ông thất vọng. Để cứu vãn tình hình, ông gấp rút tìm kiếm một gia sư giúp cô cải thiện điểm số.Nhờ sự giúp đỡ của người gia sư ấy, Yến An không chỉ vượt qua kỳ thi một cách ngoạn mục mà còn xuất sắc đỗ vào ngôi trường mà ba cô hằng mong đợi.Thế nhưng, ngày đầu tiên bước vào lớp học, cô không khỏi bất ngờ khi anh gia sư từng cùng cô thức trắng đêm với những bài toán khó giờ đây lại là bạn cùng lớp, ngồi ngay phía sau lưng cô._"Tao nhớ bốn tháng trước Mai An ngoan ngoãn, nghe lời lắm mà nhỉ?"Đôi tay đang cắt trái cây của An khựng lại trong thoáng chốc khi nghe đến cái tên "Mai An". Cô im lặng, tỏ ra không quan tâm nhưng ánh mắt có chút dao động.Duy Khang vờ như không thấy thái độ đó, giọng điệu trêu chọc pha chút trách móc."Kèm cho Mai An vào trường Thanh Hạ mà bây giờ lại lạnh lùng với tao."Cô dừng tay, đặt dao xuống, hít thở một hơi dài, quay lại nhìn Khang, giọng bực bội."Mày... do mày lừa tao!""Tao lừa mày cái gì nhỉ?" Cậu bước tới gần, cúi đầu xuống thấp, ánh mắt hai người giao nhau. _Edit bìa: Gác nhỏ của Dạ Tước…
Nỗi nhớ da diết, dày vò con người ta nhất là khi không thể nói ra , càng không thể gặp mặt. Chỉ biết đứng nhìn ngắm từ xa và cầu mong hạnh phúc sẽ mỉm cười thêm lần nữa.…
Hai đất nước, hai gia tộc. Một bên vì lợi ích, một bên vì tư lợi cá nhân. Cuộc hôn nhân chính trị với những con rối bị sai khiến cứ thế diễn ra. "Tình yêu đôi khi không thể đem lại sự thanh thản như những gì người ta nói, đôi khi nó chỉ đem lại hận thù, nước mắt và vô vọng không lối thoát." "Một bể máu tươi chứa đầy hận thù so với nó tình yêu không là gì cả.""Nhảy đi, múa đi, trò chơi ái tình đêm nay vẫn là một ngọn lửa đang thiêu đốt lý trí. Muốn dập tắt nó đừng rời xa tôi" Tái bút: Nếu reup hãy ghi nguồn và tên tác giả đầy đủ.…
Sương ÔmêgaTrích dẫn:" Nếu em muốn tìm người em yêu nhất cần rất nhiều thời gian, tìm một người yêu em điên cuồng càng không đơn giản. Vậy mới thấy, tìm được một người có thể đáp ứng cả hai chẳng khác gì mò kim đáy biển. Em tìm được anh, chẳng phải là kì tích hay sao?" Thể loại: Ngôn tình, lãng mạn, có chút hành động…
Năm anh 23 tuổi"Mộc Miên, tôi thích em."Cô thì 15 tuổi"Chú đối với tôi, tôi không biết mình là có loại cảm giác gì."Năm anh 31 tuổi"Mộc Miên anh yêu em, chân thành yêu em."Cô thì 23 tuổi"Em cũng yêu anh, Nghiên Luân à." Nhưng muộn không, khi nói câu yêu anh?…
- Thế Thiên, có phải anh muốn chúng ta nối lại tình cảm nên mơi gấp như vậy không?- Cô nhầm rồi, tôi chỉ là muốn nói hai chúng ta đã chấm dứt một năm nay, cô đừng tìm Nhã Phương gây rối nữa.- Không thể. Bằng mọi cách em phả khiến anh từ bỏ nó. Nó có gì hơn em đâu, chỉ là một con nhỏ quê mùa- cô gái nọ cười nhạt- Tôi thật sự yêu Phương. Cô chỉ là một con nhỏ chen ngang chúng tôi mà thôi - chàng trai lạnh lùng đáp, xoay người muốn đi. - Đừng đi, em xin anh mà- cô gái như sợ người trước mặt chạy đi mất ôm lấy anh ta từ phía sau lưngĐáp lại cô chỉ là một tiếng cười nhạt, cô thẫn thờ buông cánh tay ra không biết nói gì thêm tuyệt vọng ngã khuỵu xuống đất, khóc rưng rức.Chứng kiến sự lạnh nhạt của chàng trai kia, sau khi hắn bỏ đi cậu vô thức tiến lại gần đưa cho cô chiếc khăn tay. Ai ngờ cô không có ý tiếp nhận mà gạt mạnh tay cậu ra làm nó rơi xuống đất. Tử Kỳ lại bình tĩnh nhặt lại khăn tay cầm lấy tay cô gái nhét vào, không nhanh không chậm mà nói:- Mẹ tôi nói không được để cho con gái khóc. Cô hãy nín đi.Đáp lại câu nói của cậu vẫn là tiếng khóc nức nở. Cậu bất lực kéo vali đi, mặc kệ cô gái ấy khóc mãi sẽ thôi.…
Duy Việt căng thẳng không thôi, trái tim trong lồng ngực đập điên cuồng, hai vành tai nhuốm màu hồng nhạt khả nghi. Chàng trai dè dặt khẽ chạm vào ngón tay của cô gái bên cạnh. Hạnh Xuân cuống cuồng muốn thoát khỏi bàn tay kia."Yên nào!"Anh hạ giọng khẽ dỗ dành cô gái bên cạnh, đôi tay thô ráp rụt rè vân vê những ngón tay nhỏ nhắn. Cảm nhận được cử chỉ dịu dàng trước nay chưa từng có, Hạnh Xuân hốt hoảng nhìn về phía anh, nơi ngực trái truyền đến những tiếng thình thịch liên hồi. Hóa ra đây là thanh âm của sự rung động mà người ta vẫn thường nói...Thanh xuân tựa như pháo hoa đêm giao thừa, chỉ chờ đợi một khoảnh khắc rực rỡ ngắn ngủi, sau đó vụt tắt, biến mất trong màn đêm vô tận. Năm mười bảy tuổi, Duy Việt vẫn là một chàng thiếu niên ngang tàng và phách lối không ai bằng. Thế nhưng, chàng trai ấy lại lén lút đánh cắp bức ảnh thẻ của bạn cùng bàn rồi nhét kĩ vào cuốn truyện tranh yêu thích của mình.Mãi cho đến sau này, khi đứng trước cuồng quay tấp nập, hạnh phúc dường như là thứ xa xỉ. Bộn bề vô tình gột rửa những kiêu hãnh của tuổi trẻ. Tình yêu trở thành vết sẹo nơi đầu quả tim. Giấc mộng thuở thiếu thời mãi không chạm đến được.THANH ÂM NƠI NGỰC TRÁI VIẾT BỞI YÊN CHI ĐƯỢC ĐĂNG TẢI TẠI WATTPAD.COM. VUI LÒNG TÔN TRỌNG CHẤT XÁM CỦA TÁC GIẢ, KHÔNG RE-UP, CHUYỂN VER HOẶC SAO CHÉP Ý TƯỞNG DƯỚI MỌI HÌNH THỨC.…
"Em không thể hiểu được, anh rõ ràng có phải gu của em đâu? Thế sao em lại yêu anh nhỉ?"Ánh Dương rảnh rỗi sinh nông nổi, tự nhiên lại đi đặt một câu hỏi hết sức dở hơi cho anh.Bảo liền gấp quyển sách đang đọc lại, nghiêng đầu nhìn nó, ánh mắt thể hiện rõ sự cưng chiều. Anh nở một nụ cười tỏa nắng, nhẹ nhàng đáp lại:"Định mệnh đấy."Tim nó lại không kìm được mà đập loạn nhịp, đây là người thường hay là thiên sứ vậy?Des bìa: me…
Tên truyện: Tình yêu định mệnhTác giả: Ngocngominhminhngo + Cancer CarameRating: K+Disclaimer: Tên nhân vật không thuộc về tác giả nhưng cốt truyện là thuộc về hoàn toàn tác giảThể loại: Tình yêu, hiện đại, hài, HE...Tình trạng sáng tác: Đang tiến hành Đừng đánh giá tôi qua vẻ bề ngoài Vì sâu trong tôi là một thứ ai cũng mong muốnCó không giữ ... Mất đừng tìm ...!…
''Nếu thằng đấy tỏ tình với mày,mày sẽ làm thế nào?''''Thì tát ,đánh rồi cho một bài.'''' Nếu tao tỏ tình với mày thì mày có làm thế không?''''Chuyện đấy sẽ không xảy ra nên tao không nghĩ đến''.................................''Tao thích mày,thích mày nhiều lắm,thế nên đừng coi tao là bạn thân nữa ,có được không?''''Điều đó không phụ thuộc vào tao ,bạn thân hay người yêu phụ thuộc vào mày và cô ấy.''…
Tác giả: SelyVăn án: Chuyện tình của một chàng nhà văn và một nàng họa sĩ."Chàng tả một phong cảnh lãng mạn, nàng bởi đó vẽ ra một phong cảnh mỹ miều, tuyệt sắc. Cả hai cùng tạo nên một tác phẩm tuyệt đẹp đến rung động lòng người.""Mùa đông, chúng tôi ở một nơi lạnh lẽo nhưng lòng thấy ấm áp.""Có lẽ, nơi này có anh"Đi tìm một nơi ấm áp để sưởi ấm trái tim.Cre bìa: Mộng Thư…
Thể loại: thanh xuân vườn trường, HE hoặc SE tùy thuộc vào cảm xúc của tác giả lúc đóCâu chuyện kể về anh chàng tên Nguyễn Quang Anh Minh và cô bạn nhỏ là Trần Minh Ánh."Ánh bước vào trường, tất cả ánh mắt đổ dồn vào nó. Tuy chiều cao khiêm tốn nhưng nó có cặp mắt to tròn, khuôn mặt hài hòa.Vừa đi vừa nghe nhạc, Ánh vô tình đụng phải cậu bạn, chẳng ai khác đó là Minh, một người hay nói nhiều nhưng ghét người nói nhiều, yêu toán học từng dành giải nhất toán thành phố nhưng học chuyên Anh."-Trích đoạn "Nụ cười của cậu, ánh sáng của tôi"…
Giữa dòng xe cộ náo nhiệt, giữa đại lộ đông người qua kẻ lại. Anh và em lẳng lặng nhìn nhau. Chỉ còn hình bóng người kia trong tầm mắt, thực thực ảo ảo hòa lẫn với ánh đèn màu, từng lớp như muốn xóa nhòa khung cảnh, độc nhất bóng dáng người thương."Sao em lại đến đây?"Anh hỏi nó, nhỏ nhẹ mà trầm ấm. Tuy chẳng thể lấn át tiếng xe nhưng với nó, thanh âm ấy rõ ràng, ngân dài đến vô tận. Nó đưa mắt, ngắm nghía từng hàng cây, dãy cửa hàng tiện lợi rồi buộc miệng thốt lên trong vô thức."Nhớ."...Lặng thinh.Nó liếc nhìn anh, con người vẫn đang ngơ ngẩn một chỗ. Trái tim nó nảy lên, một tiếng vang chệch nhịp, nó thở dài, trách cứ bản thân ngu ngốc."Còn anh, sao lại đến đây?" Nó lại hỏi, còn anh lại vô thức trả lời."Nhớ."Chẳng hiểu sao còn quẩn quanh nơi phố cũ, nơi chất chứa những hồi ức và tình yêu chớm nở. Có lẽ là không nỡ, hay vì yêu mà quay lại.10/6/2021#Nhiên…