BTS
mk là ARMY thích BTS, mk đã tìm hiểu qua và muốn chia sẻ cho các bạn về BTS…
mk là ARMY thích BTS, mk đã tìm hiểu qua và muốn chia sẻ cho các bạn về BTS…
Làm tiếp những truyện hay mình đang đọc và đã đọc, chia sẻ cho mọi người cùng xem. Mình chỉ thích sủng nhưng không phải loại sủng vô độ. Truyện mình chọn lọc. Nếu hợp gu thì lưu lại đọc. Mình sẽ cập nhật list truyện liên tục.TRUYỆN NÀO CÓ TRÊN WAT MÌNH SẼ KHÔNG GHI CHÚ. TRUYỆN NÀO KHÔNG CÓ TRÊN WAT MÌNH SẼ CẬP NHẬT LINK ĐỌC.…
Mây lớn lên giữa tình yêu thương vô bờ bến của bố mẹ, trong một thế giới tưởng như không có gì có thể làm vẩn đục. Nhưng một ngày, tất cả sụp đổ. Mất đi người cha mẹ,cô bé phải đối diện với những điều không thể hiểu nổi trong cuộc sống mới - một ngôi làng xa lạ, những ánh mắt nghi ngờ, và một ông nội lạnh lùng.Về thành phố, những vết thương quá khứ vẫn chưa lành. Dù đôi lúc cô có cảm giác mình sẽ được cứu rỗi, có những tia sáng le lói, nhưng Mây dần nhận ra một sự thật tàn nhẫn: có những bóng tối trong cuộc sống mà ngay cả ánh sáng cũng không thể xuyên qua.Nỗi đau không thể nào che giấu, và những lựa chọn sai lầm cứ đeo đuổi cô như một cơn ác mộng không dứt. Mây có thể cứu vãn được cuộc đời mình? Hay cô đã đi quá xa để tìm thấy lối thoát?…
Tuổi Thơ Con Và Bố là mẫu truyện viết về tình cảm giữa hai bố con, viết về bố, viết về tuổi thơ con. Nhưng tuổi thơ của một người thì chả có dòng chữ nào kể cho xiết được. Nó như bộ phim ngắn đầu đời là thời đẹp nhất chả lo nghĩ ngợi gì rất đáng để nhớ về. Câu chuyện không được viết theo trật tự thời gian, nó đan xen giữa quá khứ và hiện tại viết theo kí ức của một người để mang thêm một màu cảm xúc riêng. Để biết có những thứ chẳng hoàn hảo, có những thứ mang tên sai lầm, và có những thứ kịp thời có thể sửa. Nhưng kí ức đẹp luôn theo chân ta đến suốt cuộc đời!…
Tuyết đầu mùa vẫn luôn được xem là dấu hiệu của một khởi đầu mới, một mối quan hệ chớm nở, một tình yêu vừa kịp nảy mầm giữa những giá lạnh đầu đông. Người ta bảo rằng, nếu bạn nhìn thấy tuyết đầu mùa cùng người mình yêu, thì tình yêu ấy sẽ được chở che bởi sự tinh khôi và vĩnh cửu, như những bông tuyết trắng ngần không tì vết rơi xuống từ trời cao.Nhưng với tôi, tuyết đầu mùa không phải là bắt đầu, mà là kết thúc. Là khoảnh khắc chia xa, là ngày cuối cùng tôi còn được bước bên cậu giữa trời tuyết rơi. Trong cái lạnh tê tái ấy, tôi chỉ ước thời gian có thể ngừng trôi, để giây phút ấy mãi mãi không tàn. Nhưng tuyết rồi cũng tan, như cách tôi phải lặng lẽ rời đi, mang theo cả mùa đông đầu tiên và cuối cùng của lòng tôi.Em yêu anhXin đừng để em lạc bước trong cô đơnEm muốn nói với anh một điều, người tình của em - cũng là tri kỷ của emRằng em đã trót thương anh từ lúc nàoEm đang lạc vào giấc mộng dịu dàngKhoảnh khắc tuyết rơi, trắng tinh khôi như ánh mắt anhTựa như một thước phim tình yêu ngọt ngàoVà rồi, định mệnh đã viết nên đoạn kết mang tên "chúng ta"Giáng sinh này... Là món quà em dành riêng cho anhXin đừng quay lưng... Đừng bỏ rơi em mãi mãi…
"Chúng ta có thể làm bạn không?" Là một câu nói bắt đầu một mối quan hệ, nhưng đôi khi chúng ta không ngờ được, nó là sự kết thúc của một mối quan hệ khác.Giữa chúng ta là gì? Không thể là xa lạ, nhưng cũng không thể ôm người vào lòng mà nói câu yêu.Mọi sự hiểu lầm diễn ra, chồng chất lên nhau, liệu chúng ta có còn nhìn nhau?"Jennie... Chúng ta chơi lại trò trốn tìm như lúc nhỏ nhé? Cậu trốn vào tim tôi, tôi trốn cậu mãi mãi.""Chính tay cậu đã huỷ hoại tình cảm của tôi!""Nếu không muốn tôi hướng về cậu nữa thì tốt nhất, chúng ta... Đừng gặp nhau nữa."*Truyện viết mượn hình tượng của nhóm BlackPink và các Idol K-Pop khác…
* Mình đăng truyện chỉ nhằm nhu cầu đọc Offline cho bản thân nên sẽ không chịu hay giải quyết bất kì vấn đề nào về câu chuyện. Nguồn: Cung Quảng HằngVào một ngày, đồng nghiệp của Lục Phồn đến khoe khoang với cô rằng, anh ta đã mời một ngôi sao hạng A đến làm khách quý cho một tiết mục. Lục Phồn im lặng.Chuyện này không biết tại sao lại bị người nào đó biết rõ, người nào đó khịt mũi coi thường, ôm Lục Phồn không buông tay, đồng thời bày tỏ khinh thường giữa bạn bè đồng nghiệp với nhau lại chơi trò nâng cao giẫm thấp.Vậy mà nửa tháng sau, một ảnh đế đã vào nghề mười năm với rất nhiều giải thưởng tham hoan lớn lại xuất hiện ở chỗ ghi hình của một chương trình ẩm thực bình thường.Lén lút nói với Lục Phồn, về sau nếu không mời được khách quý, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo hắn để để thêm cho đủ số.Lục Phồn: ... Ai vừa mới bảo giữa đồng nghiệp với nhau không nên giẫm thấp, nâng cao vậy?Một câu truyện hay tình ấm áp không ngược, không dài.Nội dung nhãn hiệu: Tình yêu chung thủy ngọt văn đô thị tình duyên ông trời tác hợp choNhân vật chính: Lục Phồn, Giản Ngộ ChâuVai phụ: Những nhân vật khác…
Phong và Trúc, hai con người với hoàn cảnh sống khác nhau nhưng đều có điểm chung là đam mê ca hát.Trúc mồ côi mẹ, gia cảnh nghèo khó, cha cô phải chạy xe ôm kiếm tiền nuôi cô ăn học. Đã vậy Trúc còn bị suy tim nặng khiến cuộc sống cô càng trở nên khó khăn và giấc mơ âm nhạc xem như đã vụt tắt.Ngược lại, Phong trưởng thành từ gia đình giàu có và hiện thực được giấc mơ trở thành ca sĩ, nhưng anh lại bị ba mình ngăn cản quyết liệt. Ông Tâm - ba của Phong - không muốn Phong làm ca sĩ vì gia đình có truyền thống y học và ông đang là giám đốc bệnh viện lớn. Ông muốn Phong bỏ ca hát để vào bệnh viện làm bác sĩ đúng với chuyên ngành đã học, và điều này khiến hai cha con ngày càng xa cách nhau.Mâu thuẫn giữa họ cùng những mất mát trong quá khứ, những giằng xé giữa nguyên tắc làm nghề và lòng trắc ẩn đúng với y đức cứu người sẽ đưa đến kết cục thế nào?…
Tên truyện: Tổng giám đốc, xin anh nhẹ một chút !Tác giả: Quai Quai Băng.Thể loại: Ngược, công sở, 18+, HE ...Trạng thái: Full 276 chương.Nhân vật chính: Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du.Vì Wattpad không cho đăng quá 200 chương nên mình chia đôi ra, ở phần 1 này mình sẽ đăng 138 chương nhé ~^O^~ Truyện này ở Wattpad chưa có full, nên mình muốn cop trên mạng về đây để đọc trên đây cho tiện và dành cho những bạn thích đọc trên Wattpad giống mình ≧﹏≦…
《 Lầm xóa đại lão WeChat sau》Tác giả: Xuân phong lửa lựuGiới thiệu vắn tắt:Ôn Từ thuở nhỏ học tập cổ điển vũ, bộ dáng kiều, dáng người tuyệt, khí chất hảo. Chống thái dương tán kiêu ngạo mà đi ở thảm cỏ xanh bên đường, nghiễm nhiên như một đóa nhân gian phú quý hoa.Bị nàng cự tuyệt quá nam sinh, thêm đứng lên có thể thấu vài cái đội bóng rổ.Ngày đó, nàng lại thu được một cái thường thường không có gì lạ thông báo vi tín -- "hi, có thể cùng ngươi kết giao bằng hữu sao."Ôn Từ: "Không thể."Tùy tay san.Sau lại, nàng thi đậu trọng điểm cao giáo -- nam tương đại học.Gia tộc xí nghiệp gần kề phá sản, Ôn Từ gánh vác trọng yếu sứ mệnh, tiếp cận Phó gia vị kia lãng đãng không kềm chế được Thái tử gia -- Phó Tư Bạch, không tiếc hết thảy đại giới trở thành trong lòng hắn người kia.Nhiều lần trắc trở, Ôn Từ rốt cục gặp được Phó Tư Bạch.Trong tay của hắn mang theo yên, quần áo trong áo rộng mở, đáy mắt lộ ra vài phần lười biếng cùng không kềm chế được.Hắn ngồi ở nhất bang chuyện trò vui vẻ thiếu niên ở giữa, tựa như cô lang.Lớn lên còn... Rất chính.Ôn Từ đi lên trước, hào phóng mà giơ giơ lên di động: "heo, Phó Tư Bạch, có thể thêm cái vi tin sao "Phó Tư Bạch khóe miệng ôm lấy, đưa điện thoại di động đưa tới.Ôn Từ tăng thêm sau đó, ngoài ý muốn thấy được qua lại nói chuyện phiếm ký lục --"hi, có thể cùng ngươi kết giao bằng hữu sao ""Không thể." ngài đã cắt bỏ đối phương, đối phương không thể lại cho ngài gửi đi tin tức Ôn Từ:…
Văn án (demo): Năm ấy, Lingling và Orm - cặp đôi "ảnh hậu" huyền thoại,Từng khiến cả châu Á say mê bởi những ánh nhìn ngọt ngào như gió thoảng.Đằng sau màn ảnh lấp lánh, là cuộc hôn nhân tưởng chừng cổ tích:Orm dịu dàng, yêu thương... còn Lingling, dần xa cách, lạnh lùng.Cô phản bội - vì mệt mỏi, vì chán ngán sự yêu thương quá đỗi dịu êm.Mọi dịu dàng từng dành cho Orm, cô trao trọn cho một người khác.Cho đến ngày tiếng súng vang lên - Orm lao ra, không một giây do dự.Giọt máu đỏ thẫm, ánh mắt vẫn dịu dàng, tha thứ đến tận giây cuối cùng.Lingling sống trong tội lỗi, giữa căn nhà vắng lặng và ký ức tàn tro.Khi cái tên "Lingorm" cũng rơi vào quên lãng, cô chọn kết thúc tất cả...Nhưng số phận run rẩy một lần nữa mở lối:Cô tỉnh dậy trong quá khứ - nơi mọi thứ chưa vỡ vụn.Ngày định mệnh trở lại - lần này, liệu cô sẽ sửa sai?Liệu có thể yêu lại từ đầu?Hay chính cô sẽ là người níu giữ...Tình yêu từng bị chính mình đánh mất?…
Tác giả: Trần Hướng BắcThể loại: Xuyên không, điền văn, thú nhân.Editor: ChieuNinhNguồn: Webtruyen.com(Nguồn chính: Diễn Đàn Lê Quý Đôn)Số chương: 311 chương + 2 ngoại truyệnLiễu Thư vốn là một hướng dẫn viên của công ty du lịch cỡ lớn. Công việc của cô chính là dẫn khách đi tham quan khắp nơi, ăn ít hơn heo, ngủ trễ hơn gà, vừa lao tâm vừa lao lực. Nhưng đây vốn là công việc thì cũng chấp nhận đi nhưng không ngờ cô còn bồi thêm mạng nhỏ của mình vào.Bị du khách tùy hứng đẩy xuống sườn núi, còn may cô mệnh lớn không ngã chết, nhưng bất hạnh là khi tỉnh lại, đón chờ cô lại là một cảnh tượng long trời lở đất.Nhìn đại thụ mấy người ôm không hết, đây là cô xuyên đến rừng rậm nguyên thủy sao?Đến khi tận mắt chứng kiến một con hổ có cánh hóa hình người, cô mới biết thế là bản thân đã vượt qua vô tận ánh sáng, xuyên qua hệ ngân hà rồi.Xã hội nguyên thủy chính là cá lớn nuốt cá bé a!Thú nhân lại biến thành nhân thú tính tình thật thà, dũng cảm lại có chút ngốc nghếch. Lại trở thành bạn đời trung thành vĩnh viễn với mình. Còn có bộ lạc thú nhân nhiệt tình dào dạt, nơi này không có lục đục với nhau, chỉ có phấn đấu cho cuộc sống thật tốt, nỗ lực sinh hoạt.Thậm chí tất cả mọi thứ đều thay đổi tam quan và giới hạn của Liễu Thư, đồng thời đã dần thay đổi cô.Nấu cơm.Cày cấy.Đào cạm bẫy.Làm quần áo.Xây nhà ở.Chẳng lẽ đại thần xuyên không để cho nàng tới đây chính là vì làm cái này sao? Liễu Thư ngồi ở giữa trong một đám khuê phòng tam cô lục bà tám chuyện, cô ngẩng đầu b…
Số mệnh con người mong manh như một trang giấy, nhẹ hẫng như lông vũ bay loạn trước gió, dễ dàng bị dập tắt khi ánh sáng bao phủ bởi bóng đêm.Một sát thủ máu lạnh vô tình, một quân nhân cương trực tâm cao khí ngạo.Một cuộc Gặp Gỡ Tình Cờ -- thực chất lại là sự sắp đặt hoàn mỹ. Hai con người, 2 thế giới cuốn lấy nhau trong vòng xoáy giữa tội ác và lẽ phải.Sự mâu thuẫn đan xen, áy náy dày vò linh hồn. Nào có ai đoán trước được, đoạn tình cảm trái ngang này sẽ đi về đâu?…
Thể loại: đam mỹ học đường, nhẹ nhàng, lãng mạn, thanh xuân - chữa lành) ⸻ Từ ánh nhìn đầu tiên trong lễ bế giảng năm năm tuổi, tôi đã chẳng thể rời mắt khỏi cậu - cậu bé mặc áo đỏ, làn da trắng, đẹp đến mức khiến trái tim non nớt của tôi đập lệch một nhịp. Rồi thật tình cờ - hay là định mệnh - chúng tôi luôn học cùng lớp, lớn lên bên nhau, từ bạn học thành bạn thân, từ người bảo vệ thành... người tôi thầm thương suốt những năm dài. Trần Du - người con trai luôn âm thầm đưa tôi hộp sữa đậu kèm mảnh giấy viết tay: "Vợ uống ngon miệng nhé." Người luôn che chắn cho tôi trước bạn bè, trước cả thế giới - và cũng là người khiến tôi lần đầu biết thế nào là yêu, là nhớ, là ghen, là mong chờ từng cái nhìn lặng lẽ. Thanh xuân của tôi, đầy ắp hình bóng cậu ấy - từ sân trường rợp bóng cây đến những ngày mưa trong ký túc xá... Có cả xa cách, hiểu lầm, và nỗi đau không thể nói thành lời. Nhưng sau tất cả, vẫn là cậu - người nói khẽ vào tai tôi giữa đông lạnh: "Cậu là vợ của tôi. Không ai được phép cướp cậu khỏi tôi." ⸻ "Lớn lên cùng nhau, yêu nhau cũng thật tự nhiên." Một chuyện tình nhẹ nhàng, trong trẻo - như chính tuổi trẻ của chúng ta.…
Tác giả : Lợi Ethereal Những mẫu chuyện nhỏ hằng ngày của ngốc bạch ngọt Cung Tuấn và Mỹ nhân đanh đá Trương Triết Hạn Ta nói tui u mê 2 người này chữ ê kéo dài luôn quý dị nên mới tập tành viết fic về họ mong mọi người ủng hộ nhen ❤️❤️❤️…
Thủy An Lạc trở thành cô dâu của Sở Ninh Dực trong một cuộc hôn nhân sắp xếp môn đăng hộ đối. Cô - là nhị tiểu thư hiền thục của Thủy gia, anh, chàng thiếu gia kiêu ngạo của Sở thị. Vốn dĩ cả hai đối với nhau không tồn tại thứ gọi là tình yêu, tất cả đều là trách nhiệm một cách máy móc, mà mối quan hệ của hai người cũng như ngày càng nhạt nhòa xa cách.Bẵng đi một năm, mẹ cô bị nghi ngờ lừa dối cha cô, mà bản thân cô lại bị cho là không phải con gái ruột của cha mình, chính vì vậy mà mẹ con cô bị đuổi khỏi nhà!Đã không còn cái gọi là "môn đăng hộ đối", hôn nhân yếu ớt giữa cô và Sở Ninh Dực cũng tan vỡ, cũng chính lúc ấy cô nhận ra mình có thai... Chấp nhận từ bỏ tất cả vì vốn tình không tồn tại, cô âm thầm ra đi mang theo đứa con của mình và hắn.Cũng chính vì vậy, cô trở nên kiên cường hơn, vì bản thân, vì con và vì mẹ mình.Sở Ninh Dực - Chàng thiếu gia của Sở thị, thuộc tuýp đàn ông lạnh lùng, cạo ngạo, độc mồm độc miệng. Khi mới cưới Thủy An Lạc, anh vốn chẳng có chút tình cảm nào với cô. Một năm sau ngày hai người ly hôn, một người bí ẩn gửi cho anh 1 bức ảnh và anh đột ngột biết rằng mình đã lên chức cha.Khi biết chuyện này, Sở Ninh Dực đã rất tức giận, lập tức ép Thủy An Lạc đưa con về sống với mình, bất chấp chuyện hai người đã ly hôn. Gặp lại Thủy An Lạc, Sở Ninh Dực nhận ra cô đã thay đổi hoàn toàn, không còn dáng vẻ e lệ, ngượng ngùng. Mỗi khi đối diện với anh cô luôn giữ thái độ đề phòng, sẵn sàng xù gai nhọn công kích lại. Có phải vì mất lòng tin vào anh nên cô đã…
Mười năm trước, một vụ án mạng chưa từng được công bố đã xảy ra trong căn biệt thự Pháp cũ nằm lặng lẽ giữa lòng Sài Gòn - và biến mất như thể chưa từng tồn tại. Không nhân chứng. Không hồ sơ. Không hung thủ.Thanh tra Khôi tưởng rằng quá khứ ấy đã chìm vào quên lãng... cho đến khi một mảnh giấy bí ẩn xuất hiện, kéo anh trở lại ngôi nhà ấy - nơi bóng tối không chỉ nằm ở những căn phòng bị khóa kín, mà còn trong ký ức bị chôn vùi của chính anh.Từng bước, Khôi bị cuốn vào một mê cung giữa hiện tại và quá khứ, nơi những gương mặt cũ dần lộ diện, những bí mật gia đình tưởng đã mục nát lại hiện hình. Và càng đi sâu, anh càng nhận ra: đây không chỉ là một vụ án - mà là trò chơi sinh tồn mà chính anh có thể không thoát ra được.Bóng Tối Trên Phố Cũ là một tiểu thuyết trinh thám tâm lý gay cấn, nơi từng nhân vật - dù chính hay phụ - đều mang một chiếc mặt nạ. Một câu chuyện về sự phản bội, quá khứ không thể xóa nhòa và câu hỏi cuối cùng: Liệu sự thật có thực sự giải thoát được con người?…
-Làn gió lướt qua, lay động mái tóc bống bềnh của Ngọc Anh, chợt nhịp tim của Đăng hẫng đi một nhịp. Ngọc Anh nghiêng đầu cười khẽ, đôi mắt nâu hạt dẻ nhưng lại trong veo đến lạ kết hợp với ngũ quan hoàn hảo và đôi môi anh đào làm người ta phải liên tưởng đến chú thiên nga trắng thuần khiết mà nhẹ nhàng. Ngọc Anh nhìn sâu vào mắt Nhật Đăng như thấy cả biển tình. Ánh nhìn trong trẻo, tình bể bình của cô đã thành công làm tai nó đỏ lên và hơn cả là trái tim chàng trai tuổi nổi loạn đang đập liên hồi. Chà giờ thì nó hiểu sao mình lại thích cái con hâm giở này rồi. Nó phải tự thừa nhận rắng chính đôi mắt hạnh ấy với nụ cười tỏa nắng của Ngọc Anh đã làm Đăng say nhỏ mất rồi. Nguyễn Hoàng Nhật Đăng tựa như hồ nước lúc thì gợn từng đợt sóng vừa mạnh mẽ vừa nhẹ nhàng vỗ về bờ hồ, lúc thì yên ắng dưới nắng vàng làm rung rinh mọi cô nàng. Còn Vũ Trúc Ngọc Anh lại chính là thiên nga trắng bơi giữa mặt hồ, khuấy động mặt hồ tĩnh lặng nơi tim Đăng, làm cậu không tài nào đoán được suy nghĩ của cô. Có lẽ do chính bánh răng vận mệnh bắt đầu chạy, từng phút từng giây sợi chỉ đỏ rút ngắn để kéo hai người lại gần với nhau hơn. Những ngại ngùng, lo sợ tuổi mới lớn, hai người quyết định giấu gọn đi những tâm tư của mình bằng vỏ bọc hoàn hảo là "bạn thân".…
Chủng điền bất như tát kiềuMặt lạnh vạn năng ngạnh hán công X nhuyễn ngọt khóc chít chít yếu ớt bao Cẩm Lý thuộc tính thụ, niên thượng, cổ trang, xuyên không, sảng, dị dớiTích phân: 109,765,776Nguồn: Tấn GiangHoàn 104 tuổi + 3 lần chết lâm sàn๖ۣۜNhử mồiNgậm lấy thìa vàng sinh ra Cảnh Ngọc, từ nhỏ chính là yếu ớt bao, một thân tế bì nộn nhục, một chốc xuyên qua quả thực lưỡng nhãn lệ uông uông.Sẽ không đồng ruộng trồng trọt, sẽ không trong núi săn bắn, sẽ không trên biển vớt, duy nhất am hiểu chính là làm nũng.Cách vách ở cái mặt lạnh đại cái, liền sẽ đi săn có thể ra biển.Cảnh Ngọc: (*ω\*)Sau đó đại lão phát hiện trong nhà làm nũng tinh trời sinh Cẩm Lý thuộc tính, mỗi lần cùng hắn cùng ra biển, săn bắn, các loại trân cầm dị thú rơi xuống, mà không kinh sợ không hiểm, không uổng khí lực liền thắng lợi trở về.Tiểu nãi bao: Bàn luận mãnh thú một trăm loại uất ức chết pháp! (≧ω≦)Thụ là đều có thể yêu, tiểu điệu tinh, Cẩm Lý thuộc tính buff bổ trợ, bắt cá, săn thú, khui rượu lâu... Làm giàu chính là đơn giản như vậy!Liền hung ác liền soái công × liền nhuyễn liền ngọt thụ.Gỡ mìn: Viết kép to thêm 【 yếu ớt bao thụ 】, ngọn rõ ràng như vậy, hoàn tiến vào phùn tào đừng trách ta mắng lại, hậu kỳ giãy giụa bạc bộ phận phi thường mà cực kỳ khoa trương! ! ! Bản văn không tưởng, tất cả đều là tác giả nói bậy, có thể tiếp thu liền xem, không thể cũng đừng điểm đi vào lạc, miễn cho lẫn nhau thương tổn.Hậu kỳ kiếm tiền thật sự siêu cấp không phù hợp lô-gich, xin buông tha.Văn khôn…
Drop____________________________________Slytherin có vẻ không có ưa ông thầy Lupin mới đến cho lắm. Chúng nó lại càng ghét ông ta hơn khi mà ổng kêu thằng Longbottom tưởng tưởng cảnh vị chủ nhiệm đáng kính của tụi nó mặt đồ bà ngoại Longbottom khi nó bảo nó sợ nhất ông Snape. "Chủ nhiệm của bọn tao sẽ nghe về chuyện này!" Cả đám rắn con đồng thanh nói lên bực tức. Đã vậy khi bước ra ngoài còn gặp Vị thánh cứu thế đang cười đùa vì ông chủ nhiệm mặc đồ bà thằng Longbottom của tụi Slytherin làm Oliver điên tiết nhảy cẩn lên thoát khỏi vòng tay của Pansy."Sao mày dám? Dám nói lão Snape của bọn tao mặc đồ của bà ngoại thằng Longbottom hả?!" Oliver tức giận, cô nàng muốn xông lên cào cho thằng Harry một trận nhưng bị Theodore ôm lại."Gì? Chả phải lão ta trong lời của thầy Lupin đang mặc đồ của bà ngoại cậu ấy hả Oliver Williams?" Harry nhướng mày khó chịu. Rồi nhìn cô người yêu người cũ quay rời đi trong bực tức."Bớt gồng đi Harry, cô ấy đi từ lâu rồi." Hermione bật cười nắc nẻ khi thấy bộ dạng cứng đờ của Vị thánh cứu thế."Trời hai bồ có thấy nàng ta không? Sao mỗi giây lại đẹp hơn một tí vậy chứ? Mình muốn ngỏ lời quay lại lắm rồi đó trời ơiiiiiii" Harry cảm thán rồi xoay người rời đi."H-Harry!"Ron lấp bấp kêu lên."Đừng phàn nàn nữa Ron, mình vẫn còn yêu thầm nhỏ Oliver mà . Bồ cũng biết điều đó phải không Ron?""Không Harry, mình chỉ muốn nói là nàng ta của bồ đánh rơi đồ và cô ấy quay lại rồi.""Nếu mình quay lại mình sẽ chạm mặt với cậu ấy?" Thánh cứu thế đang hoài…