Tớ vẫn hay đứng hành lang tầng ba nhìn xuống sân trường chỉ để tìm hình bóng cậu. Cậu tới lớp, cậu ra về, cậu chơi bóng, cậu học quân sự, thể dục, cậu xuống phòng giáo viên,... Tất cả những lần đó, tớ đều đứng từ xa nhìn cậu, không biết cậu có cảm nhận được ánh mắt của tớ không?…
Bút danh: Heo nhỏ lăn dốcThể loại: Hiện đại - Đời thường"Ai thắp ngọn đèn giữa khơi xaLênh đênh con tàu, sáng nhạt nhòaĐèn tắt, cánh hải âu chuếnh choángĐêm tối bỗng vọng tiếng đinh đang."[Mong người được sống như cơn gió, vô ưu vô lo, bình an vui vẻ.]#hnld…
Hắn là một tướng quân có thế lực đứng đầu toàn triều, vị trí ngang bằng cả thái sư. Ai cũng nói một ngày nào đó hắn sẽ tạo phản, sẽ là một mối họa không lường với thiên tử đang ngự trị ngai vàng. Tại sao hoàng thượng lại không tước quyền của hắn đi? Đó là câu hỏi mà bất kì ai biết tới hắn đều đặt ra, nhưng chỉ những người trong cuộc mới có đáp án. Con người dù mạnh mẽ đến đâu, cũng sẽ có điểm yếu. Và chẳng may, điểm yếu của hắn lại bị hoàng thượng nắm được. Nên hoàng thượng chưa bao giờ lo sợ hắn sẽ tạo phản cả. Còn hắn, vì bảo vệ điểm yếu đó của mình, cam tâm tình nguyện chịu sự khống chế của vị đế vương kia.…
"This is not a love story, this is a story about love."Câu chuyện mà mình muốn kể không phải là một chuyện tình, nó nhiều hơn thế. Đó là câu chuyện về tình bạn, tình thân, tình yêu, và tuổi trẻ. Mình là một người trẻ đang try to figure things out ở tuổi đôi mươi này, và dĩ nhiên, thời cấp 3 ngây ngô của mình đã trôi qua rồi. Mình mong câu chuyện mà mình viết nên có thể giúp những người trẻ như mình cảm thấy được một chút ấm áp và bớt sợ hãi trên con đường trưởng thành. Và, dù bạn đang ở độ tuổi nào, mình mong bạn có được một tuổi 17, 18 thật trọn vẹn và tươi đẹp. Bất cứ khi nào nhớ lại những tháng ngày ấy, bạn đều có thể mỉm cười, như mình đã, đang và sẽ."Tất cả những người đã cùng tôi chen chúc trong thời thanh xuân chật chội ấy, ai cũng mang trong mình đầy lí tưởng và hoài bão, từng bước tạo nên con đường của riêng mình sau này. Thịnh Công đã từng hỏi tôi rằng, có hối hận vì khi ấy đã không thổ lộ hay không, tôi cũng chỉ mỉm cười. Dường như, khi đem lòng đơn phương ai đó, tình cảm càng sâu đậm, thì bản thân sẽ càng tự hoài nghi. Tôi khi ấy trong mắt mọi người xuất sắc là thế, ưu tú là thế, vậy mà tôi lại cảm thấy mình thật "què quặt" trước cậu. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Diệp Mai năm 18 tuổi là tự ti đến hoang đường, cũng kiêu ngạo đến khó tin, đúng là tột cùng mâu thuẫn. ...Ngày tốt nghiệp, chúng tôi nói lời tạm biệt như thường lệ. Nhiều năm sau, tôi nhận ra rằng chính thanh xuân đã nói lời tạm biệt với tôi của ngày hôm đó..."…
Quỳnh dịu dàng nói với Vy. - "Vy nè, Vy hứa với tui một điều được không?" - "Tui làm được thì tui hứa với Quỳnh." - "Vy hứa với tui, nếu có kiếp sau hãy đến gặp tui ở gốc cây ấy vào mùa thu nha. Tui sẽ đợi Vy dù là ở kiếp nào tui vẫn đợi."Vy cố nén nước mắt mà nghẹn ngào. - "Ừm, Vy hứa, Vy hứa với Quỳnh là Vy sẽ đến, Vy sẽ gặp Quỳnh vào mùa thu nào đó không xa." - "Vy hứa rồi đó, Vy mà không thực hiện là tui giận Vy luôn."Nước mắt cả hai chảy dài trên gò má trong mùa đông lạnh lẽo nhất cuộc đời.…
Năm nay tôi đã lên lớp mười một, tính đến nay chúng tôi đã không gặp nhau năm năm. Trong năm năm ấy có vài cuộc gọi qua lại giữa phụ huynh của chúng tôi; năm đầu tiên mới lên thành phố, bọn họ gọi điện cho nhau rất nhiều, nhưng những năm sau đó, các cuộc trò chuyện trở nên ít dần. Cho đến một ngày tôi không còn nghe thấy ba mẹ nhắc đến tên của gia đình Minh Tuệ trong những bữa ăn nữa. Tôi chưa từng tham gia vào bất kì cuộc gọi điện thoại nào giữa ba mẹ tôi và ba mẹ Minh Tuệ, tôi nhớ Minh Tuệ. Nhưng tôi sợ, sợ rằng khi tôi áp tai vài chiếc điện thoại nhỏ nhắn kia, âm thanh phát ra từ nó sẽ không phải là âm thanh mà tôi muốn nghe, xa mặt thì cách lòng. Tôi thà giữ lại kí ức tốt đẹp về thời tuổi trẻ như hình với bóng, sau đó tự lừa dối bản thân rằng cô ấy vẫn sẽ luôn như vậy, còn hơn phải nhấc chiếc điện thoại lên nghe giọng nói dần dần trở nên xa cách.…
Mùa Hè từ khi nào mà đã đến nhanh như vậy. Tiếng ve kêu ngập trời với cái nóng oi ả . Sau khi qua kì thi giữa kì , cô đã muốn nghỉ Hè sớm. Trong đầu đang chuẩn bị nghỉ hè thay đổi bản thân đồ đó keo, thì thầy chủ nhiệm bước vội vào lớp với vẻ mặt đằng đằng sát khí , quát lớn : "chị Diệp Hoài đâu đứng dạy ngay cho tôi, thi kiểu gì mà Toán có 2đ thế này lại còn là môn tôi chủ nhiệm, chị định đem tôi ra làm trò cười ấy hả". Cô nghe thấy tên mình thì giật mình đứng dậy , vừa quê vừa nhục cúi mặt xuống chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ tiếp theo của thầy. Không để cô đợi lâu thầy quát tiếp :" Lập tức chuyển xuống chổ Anh Tuấn ngồi cho tôi . Ngồi đó ráng mà kéo nhau lên, chị đừng có mà dạy hư trò cưng của tôi đấy nhé " Anh Tuấn, thì ra là học sinh giỏi Toán của lớp, vừa đẹp vừa giàu , ngồi chung là trúng mánh rồi má ơi! Tuấn thủ khoa thì ít ra mình cũng Á Khoa chớ nhờ hoặc chi ít điểm cũng nhỉnh nhỉnh hơn chút. Cô thầm nghĩ mà mở cờ trong bụng Vừa đặt mông xuống ghế thì cô đã quay sang làm quen với Tuấn " Hello bạn cùng bàn sau này giúp nhauu nhooo" nhưng đáp lại chỉ là vẻ mặt lạnh tanh của anh. Qủa thật nam thần vẫn chưa chết hết mà. Vẻ mặt của anh thật thanh tú và nghiêm nghị, những đường nét sắt bén và ánh mặt ngầu lòi nhìn y changg tổng tài bá đạo Ngôn Nhất Trì . Cô kết luận ngày tháng sau này của mình sẽ đầy màu hồng hoặc chi ít cũng đau khổ trong sự đẹp trai ý nhờ .…
Nàng là thiên tài y học nhưng lại cực đam mê tiểu thuyết. Vì quá mải miết với cuốn tiểu thuyết này mà bị xe tông phải. Xuyên qua cuốn tiểu thuyết lại là cái nữ phụ thiên kim nhà công tước. Vốn dĩ có hôn ước với nhị hoàng tử lại được hoàng đế bạo tàn nhất châu lục để ý. Tuy nhiên, nàng muốn thừa kế vai vị công tước của gia tộc, rũ bỏ hôn ước vốn có . Vậy nàng phải làm sao?…
"Ta cưỡi trên con ngựa trắng, máu của người sẽ đổ.Ta nằm trên đám mồ đen, thây của người chất đống."***Igea nhìn sâu vào đôi tay của mình. Mùi huyết tanh nồng khiến nàng chợt nhận ra: Ta sa ngã rồi.Phải, nàng sa ngã rồi. Ngay cả Chúa cũng không thể cứu được nàng. Không ai cả. Phía xa kia, hoàng hôn đổ lửa. Mùi khói súng nhàn nhạt phai đi, từ rất lâu về trước, thay cho thứ mùi đó là tiếng rít của cung nỏ. Cát khô và nóng, khói bốc lên cuộn tròn, tạt ngang chân trời, đến cả nước mắt cũng hoá thành tro tàn. Igea cay đắng cười. Những kẻ này chết để đổi lấy cân bằng ở thế giới mới, còn nàng, cũng đi nghỉ đi thôi. Nhiệm vụ của tử thần đơn giản lắm: giết người. Và cái kết của họ cũng giản đơn như thế...…
Tôi hối hận vì đã chơi cùng nhóm bạn tồiTôi hối hận vì sa chân vào tệ nạnTôi hối hận vì hành vi bừa bãi của mìnhTôi hối hận vì đã đánh cậuTôi hối hận vì đã bỏ quên cậuNếu được trở lại, tôi muốn đứng trước mặt cậu trong bộ dạng tốt nhất của của tôi để nói rằng:"TÔI YÊU CẬU"…