Âm Thầm Bên Em

Mùa hạ nắng ấm năm tôi 18, tôi đã trót yêu em, không biết từ bao giờ thứ tình cảm ấy lại xuất hiện nữa, nhưng khi gặp em tôi lại xuyến xao ấy nhường đời, âm thầm theo dõi em, âm thầm quan sát em, âm thầm lặng lẽ nhìn em nằm gục trên bàn với nắng len lỏi chiếu vào em ánh nắng chiếu vào những kẻ tóc, gương mặt ưu tú làm tôi trót yêu em say đấm, chưa bao giờ bắt chuyện với em dù chỉ một lần, chỉ có thể âm thầm nhìn em, cho đến ngày ấy xa trường em ngỏ lời muốn chụp một tấm ảnh cùng tôi, tôi vui vẻ gật đầu đồng ý, tim đập thình thịch khi nhìn nụ cười trên môi của em, lại khiến tim tôi lỡ một nhịp rồi, khi tấm ảnh ấy chụp tôi giữ mãi mãi trong tận đấy lòng, cho đến 2 năm tôi gặp em, vẫn là em người tôi thương, tôi gặp em ở tiệm hoa đối diện tiệm cafe, nụ cười em vẫn như thế vẫn không thây đổi trong mắt tôi, nhưng vì chính nụ cười ấy làm tôi rung động không ít, điều khiến tôi hối hận nhất năm xa trường tại sao tôi lại không nói"TÔI THÍCH EM!" nhỉ?.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #nakzep