Chap 4

Lời tác giả: Xin lưu ý rằng câu chuyện này diễn ra trong một thế giới hư cấu và khác biệt. Ví dụ như: điện thoại không tồn tại ở đây.

~~~~~

Ngày thứ nhất.

Seokjin dẫn Taehyung đi vào trong khu rừng, anh chỉ cho cậu cách có thể tự mình ra khỏi đây, như thế sẽ giúp Taehyung không bị đi lạc. Trong khi Seokjin đang hướng dẫn, cậu không hề chú ý.

"Mình sẽ không bao giờ bị lạc trong những cái cây ngu ngốc này đâu, vậy tại sao lại phải bận tâm." Taehyung tự nhủ với bản thân như vậy khi đi theo Seokjin, tay họ vẫn nắm lấy nhau. Lúc sau cả hai đến một ngã tư, người lớn tuổi hơn nói với cậu rằng Taehyung không bao giờ được đi sang con đường bên trái. Cậu đã hỏi tại sao và Seokjin giải thích rằng nó rất nguy hiểm. Sau đó, họ đã quay trở lại vào buổi trưa để dùng bữa.

Khi cả hai đang ở trong ngôi nhà ấm cúng, Taehyung về phòng của mình để sắp xếp đồ đạc vào lúc Seokjin đang làm vài món ăn. Ngay khi cậu kết thúc việc cất quần áo của mình, thứ gì đó ở bên ngoài cửa sổ đã thu hút sự chú ý của Taehyung. Đi đến đó, cậu mở cửa sổ ra và thấy Seokjin đang trải một tấm vải dã ngoại bên ngoài.

Sau khi đặt trải xong tấm vải, anh trở lại bên trong. Taehyung tiếp tục phân loại đồ đạc của mình. Khoảng 5 phút sau, Seokjin gõ cửa.

Taehyung mở cửa và không nói gì, anh nắm lấy tay cậu với một nụ cười dịu dàng, dắt Taehyung ra ngoài. Như có một con bướm đập mạnh trong ngực Taehyung nhưng cậu lờ nó đi, Taehyung nghĩ rằng cậu là do bị bệnh hay gì đó.

Seokjin đưa Taehyung đến chỗ tấm vải dã ngoại và ngồi xuống. Cậu ngồi đối diện với anh và mắt của Taehyung mở to hơn khi nhìn thấy đống đồ ăn.

"Anh luôn ăn nhiều như thế này sao?" Cậu hỏi đầy ngạc nhiên. Seokjin gật đầu tự hào; anh thích nhất là nấu ăn và ăn. Người nhỏ hơn chế giễu.

"Huh, Em nên gọi anh là Pig Jin mới phải" Cậu nói đùa nhưng Seokjin dường như chẳng mấy vui vẻ gì với nó. Cả hai bắt đầu thưởng thức và Taehyung để ý thấy Seokjin chỉ cắn một miếng trong khi cậu đã sang đĩa thứ hai. Trong số tất cả các món ăn anh có thể chọn, Seokjin chỉ dùng món salad đơn giản.

Anh chọc lấy một quả cà chua màu anh đào với cái nĩa, trong khi Taehyung vẫn đang đẩy thức ăn vào miệng mình. Sau khi cậu đã ăn xong đĩa thứ hai, Seokjin thậm chí còn chưa dùng đến một nửa đĩa đầu tiên.

"Này, tại sao anh không ăn? Tôi đã nghĩ anh ăn rất nhiều," Cậu không hề cẩn thận trong cách lựa chọn từ ngữ của mình. Seokjin ngừng chọc vào quả cà chua, anh đặt cái nĩa xuống. Sau đó Seokjin đột đứng dậy rồi bước đi.

Cậu trở lên lúng túng, mắt Taehyung dõi theo sau Seokjin khi anh đi vài mét để đến cái ao và ngồi xuống, Seokjin ôm lấy đầu gối. Tư thế này trông giống như lúc anh ngồi khóc bên bờ sông.

"Khoan đã, anh ta đang khóc? Lần này thì mình đã làm gì chứ?!" Taehyung thở dài rồi tiếp tục ăn nhưng giọng của Jimin đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu:

'Cậu giống như phần còn lại của ngôi làng này vây. Thô lỗ và thiếu tôn trọng.'

Điều đó nhắc nhở Taehyung rằng Jimin không thích cái cách mà Taehyung đối xử với Seokjin chút nào, đó là lý do cậu ở đây ngay từ đầu và không được phàn nàn (mặc dù Taehyung thực sự muốn) cậu đứng dậy và lê bước đến bên cạnh thân ảnh cô đơn kia.

Seokjin nhìn chằm chằm vào cái ao trước mắt, khi Taehyung đột nhiên ngồi xuống cạnh anh. Seokjin không nhìn cậu, anh nhặt một hòn đá nhỏ, ném nó vào trong ao. Cả hai lặng im xem những gợn sóng gây ra bởi hòn đá cho đến khi Taehyung nói.

"Anh buồn vì tôi gọi anh là Pig Jin?" Cậu hỏi thẳng thừng. Thay vì trả lời, Seokjin quay đầu đi, rõ ràng anh đang rất khó chịu. Tất nhiên đó là lý do tại sao Seokjin lại buồn.

"Seokjin, nghe tôi này." Taehyung cầu xin người kia. Anh tuy không có khóc hay làm gì đó nhưng có lẽ chúng sẽ diễn ra sớm thôi và Taehyung chắc chắn không muốn điều đó xảy ra lần nữa. Thấy Seokjin khóc khiến cậu rất buồn.

"Tôi xin lỗi. Seokjin, anh đang nghe đúng chứ? Tôi biết anh có thể nghe thấy tôi." Taehyung nghiêng đầu về phía trước để xem Seokjin đã bỏ qua cho cậu hay chưa. Nhưng anh lại quay đi nhiều hơn, không cho Taehyung nhìn thấy mặt anh. Một ý tưởng xuất hiện trong đầu Taehyung, cậu cười xấu xa.

Seokjin thở ra ngắt quãng khi những ngón tay của Taehyung tấn công từ hai bên hông. Vì những chuyển động đó, anh không thể giữ sự im lặng lâu hơn, Seokjin bật ra một tiếng cười đầy bất ngờ. Taehyung dừng lại, Seokjin ở ngay đối diện với cậu, khuôn mặt Taehyung trở lên đầy kinh ngạc.

"A-anh có thể cười?!" Cậu kêu lên. Seokjin gật đầu chậm rãi. Tất nhiên anh có thể cười. Taehyung không hỏi thêm về nó. Cậu ngạc nhiên nhưng thực sự với Taehyung tiếng cười đó khá dễ chịu.

"Tôi thích tiếng cười của anh." Cậu thật lòng khen ngợi. Mặt khác, Seokjin lại không chắc Taehyung có nói dối hay không. Nhưng nó làm anh thấy ngại ngùng.

"Seokjin." Taehyung gọi anh thành công thu hút sự chú ý từ người kia. "Tôi xin lỗi." cậu xin lỗi một lần nữa, từ đôi mắt của mình, Seokjin có thể thấy được rằng cậu thực sự cảm thấy hối hận vì vậy anh chấp nhận. Có lẽ Taehyung không có đáng sợ như anh nghĩ.

Không muốn lãng phí nhiều thời gian hơn, họ quay trở lại chỗ cũ, Seokjin tấn công hết phần còn lại của thức ăn. Taehyung đã no rồi nên cậu không ăn nữa thay vào đó lại cười toe toét khi nhìn người anh đáng yêu trước mặt đang lấp đầy dạ dầy của mình.

~~~~~~~~

Trong suốt khoảng thời gian còn lại trong ngày, Seokjin đã đưa Taehyung đi nhiều nơi để cậu  biết vị trí và cách sử dụng mọi thứ trong nhà. Sau khi ăn tối, cả hai người họ rửa sạch bát đĩa. Vào lúc Taehyung chuẩn bị đi ngủ thì Seokjin kéo cậu ra ngoài.

"Này, tôi không muốn ra ngoài nữa. Seokjin, tôi mệt rồi!" Taehyung than phiền nhưng người kia không quan tâm. Taehyung tiếp tục rên rỉ cho đến khi họ ra ngoài hiên. Cảnh tượng trước mắt cậu khiến Taehyung choáng váng.

"Tuyệt vời quá." cậu nói ngắn gọn. Seokjin buông tay Taehyung ra để nhìn lên. Có rất nhiều ngôi sao trên bầu trời lúc này mỗi ngôi sao đều sáng toả sáng lấp lánh. Nó không giống như bầu trời đêm Taehyung từng thấy trước đây; Khi mà cậu nhìn ở nhà mình vào mỗi đêm!

Điều gì đã làm cho sao ở nơi này khác biệt? Chúng thực sự rất bình yên. Những cái cây cao cùng với các ngôi sao, có vẻ như những cái cây đó cũng đang nhìn lên các vì sao. Vì Seokjin sống ở gần rìa ngôi làng, nơi có ít người sinh sống, nên chỗ này yên tĩnh và tốt đẹp.

Hãy nhớ rằng Taehyung đã luôn muốn tìm một nơi yên tĩnh và tốt đẹp để thư giãn. Vâng, có lẽ khu này là câu trả lời hoàn hảo...

Taehyung đột nhiên mắng mình một cái.

'Đợi đã, Mình đang hứng thú với nó? Nhưng tại sao? Đây mới chỉ là ngày đầu tiên vậy mà chính mình lại có một sự thay đổi lớn?  Tệ hơn hết, Seokjin vẫn đang ở đây, cậu tự nhắc mình rằng Taehyung không thích người anh câm này.

Sau khi nhìn chằm chằm vào những vì sao yên bình trong một vài phút, Seokjin nhận ra rằng Taehyung bỗng trở lên yên tĩnh. Khi anh quay sang kiểm tra, lắc lấy vai cậu, Taehyung đột nhiên trượt xuống hiên nhà, Seokjin nhanh chóng nắm lấy tay Taehyung trước khi cậu ngã xuống.

 Taehyung dựa người vào anh, trọng lượng của cậu khiến Seokjin mất thăng bằng. Taehyung cố gắng thức dậy sau khi đấu tranh một chút. Nhưng mọi nỗ lực đều bất thành cậu tiếp tục chìm sâu vào giấc mộng. Taehyung đang ngủ? Seokjin tự hỏi.

Phải, Taehyung thực sự đang ngủ. Đầu cậu tựa vào vai Seokjin, một lần nữa, khi anh quay đầu lại, Seokjin đã bắt gặp khuôn mặt gần sát quyến rũ của Taehyung. Hai má trở lên nóng bừng, anh lắc đầu xua tan đi ý nghĩ đó, tập trung đưa Taehyung lên giường.

Phải mất một lúc và một vài lần gần như đẩy cả Taehyung vào tường, Seokjin lăn vào phòng cậu. Anh nín thở khi thả Taehyung xuống giường.

Rồi Seokjin nhét người đang ngủ vào trong chăn bằng cách hết sức đặc biệt, để cậu thoải mái nhất có thể. Anh đóng cửa sổ, tắt đèn, rồi trước khi rời khỏi, Seokjin mỉm cười với người đang ngáy.

Chúc ngủ ngon.

-------------------------






Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro