🫧Chương 6
Chiều hôm đó, trong tiết tự học cuối cùng, bên ngoài trời hơi âm u. Quách Thành Vũ vừa giảng xong một bài toán phân tích cơ học cho Trì Sính. Trì Sính đang nhíu mày vật lộn với sơ đồ lực trên giấy nháp. Quách Thành Vũ dựa vào lưng ghế, ánh mắt tùy ý lướt qua những cái đầu đang cúi gằm trong lớp. Bỗng nhiên giọng nói cố tình vui vẻ của hệ thống 0622 vang lên trong tai cậu:
【Đing đoong! Báo cáo Công chúa Điện hạ! Tin tốt, tin tốt! Độ rung động của nam chính Trì Sính đối với ngài, sau khi được hệ thống này đo lường chính xác đã tăng vọt lên đến bốn mươi phần trăm (40%) chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi! Chúc mừng Công chúa Điện hạ! Nhiệm vụ tiến triển siêu~~ cấp thuận lợi nha!】
Khuôn mặt Quách Thành Vũ không có chút thay đổi nào, ngay cả hàng mi cũng không hề rung động, chỉ có ngón tay đặt trên mép trang sách mới tinh khẽ gõ nhẹ một cái khó nhận ra.
Bốn mươi phần trăm? Cậu cười lạnh trong lòng, cơ sở để cái hệ thống ngu ngốc này đo lường là gì? Là đôi chân ngày càng nhanh nhẹn của Trì Sính khi đi lấy nước hay là vẻ mặt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống cuốn sách giáo khoa của cậu ta khi nghe giảng?
Tuy nhiên trong một tháng qua, cậu không hoàn toàn chỉ lấy thông tin từ hệ thống. Nhờ vào khuôn mặt quá mức bắt mắt và khí chất lạnh lùng khó tiếp cận, luôn có những học sinh gan dạ hoặc tò mò thái quá chủ động tìm đến bắt chuyện. Quách Thành Vũ thường lười để ý nhưng thỉnh thoảng cậu sẽ sàng lọc được thông tin về Trì Sính từ những lời đồn đại vụn vặt, thậm chí mang màu sắc phóng đại và sợ hãi rõ rệt đó.
Câu chuyện chắp vá lại thì rất đơn giản: Cha mất sớm, mẹ một mình làm hai công việc, vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, hoàn toàn không có thời gian và sức lực để quản lý con trai. Trì Sính từ nhỏ đã hoang dại, đánh nhau gây rối là chuyện cơm bữa, thành tích học tập tệ hại tận cùng, còn là đại ca trường mà mọi người đều tránh xa, nghe nói tính khí cực kỳ tàn bạo, ra tay tàn nhẫn, ai chọc vào người đó xui xẻo.
Nhưng qua một tháng tiếp xúc gần gũi này, Quách Thành Vũ phát hiện ra Trì Sính trong lời đồn đại dường như... không hoàn toàn trùng khớp với Trì Sính bên cạnh cậu. Người này biết sáng mắt lên vì giải được một bài toán, khó chịu cắn đầu bút chì vì không hiểu bài và ngượng ngùng nhưng đúng giờ đi lấy nước cho cậu.
Người này quả thực tính khí dễ nổi nóng, ánh mắt nhìn người ta hoang dã khó chịu không hề che giấu nhưng không đến mức hung ác như lời đồn. Ít nhất Quách Thành Vũ không cảm nhận được ác ý nhắm vào mình từ cậu ta, ngược lại còn có một loại... làm sao mà nói được nhỉ, một kiểu cứng đầu không chịu khuất phục khi bị ép học và chân thật thẳng thắn thuộc về tuổi thiếu niên.
Về phía Trì Sính cũng tương tự. Ban đầu anh nghĩ tên ẻo lả Quách Thành Vũ này thích ra vẻ, thích làm màu, chắc chắn kiêu căng và khó chiều nhưng sau một tháng anh nhận ra người này tuy cả ngày mặt lạnh tanh, nói năng kiệm lời, thỉnh thoảng thốt ra vài chữ có thể làm người ta nghẹn họng nhưng tâm địa không xấu. Việc giảng bài cho anh là tận tâm tận lực, tuy phương pháp có hơi thô bạo nhưng hiệu quả rõ rệt. Hơn nữa trên người Quách Thành Vũ có một trường khí bình tĩnh kỳ lạ, có thể một cách khó hiểu đè nén được sự bồn chồn muốn bùng nổ bất cứ lúc nào của anh.
Điều làm Trì Sính bất ngờ hơn là Quách Thành Vũ không hề yếu ớt như anh tưởng. Một lần tan học Trì Sính bị một nhóm mười mấy học sinh trường nghề từng có xích mích chặn lại trong con hẻm cụt phía sau trường. Bọn chúng mang theo gậy gộc, rõ ràng đã chuẩn bị từ trước.
Trì Sính khạc một tiếng quăng chiếc cặp rách nát xuống đất, kéo khóa áo đồng phục ra, ánh mắt lập tức trở nên hung dữ như một con sói bị dồn vào đường cùng: "ĐM nhà chúng mày, lấy đông hiếp yếu phải không? Lại đây!"
Hơn chục người đó la hét xông lên. Trì Sính đấm gục tên xông lên đầu tiên, nghiêng người tránh cây gậy vung tới, khuỷu tay đập mạnh vào bụng tên khác. Động tác vừa nhanh vừa dữ dội, hoàn toàn là lối đánh đường phố hoang dại đã được luyện thành. Nhưng đối phương quá đông, anh bị một cú đánh thẳng vào lưng, rên lên một tiếng, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
Đúng lúc anh bị một tên ôm ngang eo từ phía sau một cây gậy khác đang giáng thẳng vào mặt thì một bóng người đột ngột loạng choạng bước vào từ đầu hẻm.
Là Quách Thành Vũ. Cậu đeo cặp sách trên một bên vai, trông như vừa đi ngang qua. Trên mặt không có biểu cảm gì, thậm chí có chút thờ ơ nhìn cuộc hỗn chiến này.
"Chết tiệt! Nhìn cái gì mà nhìn! Cút xa ra!" Một tên học sinh trường nghề gào lên với cậu.
Trì Sính cũng gầm lên một tiếng: "Quách Thành Vũ, cậu đm đi nhanh đi! Chuyện này không liên quan đến cậu!"
Quách Thành Vũ dường như không nghe thấy. Ánh mắt cậu đặt trên bàn tay của kẻ đang giơ gậy định đập vào mặt Trì Sính. Sau đó cậu làm một hành động khiến tất cả mọi người đều sững sờ: giơ tay lên, động tác không nhanh không chậm, tháo chiếc máy trợ thính trên tai ra, cẩn thận đặt vào túi quần đồng phục, còn vỗ vỗ để xác nhận đã đặt ổn thỏa.
Sau đó cậu quăng mạnh chiếc cặp sách trên vai về phía tên côn đồ gần mình nhất, lực mạnh đến mức khiến tên đó loạng choạng. Giây tiếp theo, Quách Thành Vũ đã xông vào vòng chiến, tốc độ kinh người. Một cú đấm thẳng dứt khoát, trực tiếp giáng vào sống mũi của tên đang cầm gậy.
Một tiếng "rắc" giòn tan vang lên, kèm theo một tiếng kêu thảm thiết. Tên đó ôm mũi đang phun máu ngã xuống.
Khung cảnh chết lặng trong chốc lát.
Trì Sính cũng ngây người, anh nhân cơ hội thoát khỏi kẻ đang ôm mình từ phía sau, khó tin nhìn Quách Thành Vũ. Trên mặt Quách Thành Vũ vẫn không có biểu cảm gì nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia lại đọng một tầng sát khí lạnh lẽo. Động tác cậu không hề dừng lại, nghiêng người tránh cú đấm lao đến, đầu gối thúc mạnh vào hạ bộ của một tên khác. Lợi dụng lúc đối phương cúi người thét lên thảm thiết, khuỷu tay cậu giáng mạnh xuống lưng tên đó. Động tác tàn nhẫn chuyên nghiệp, hoàn toàn không phải là lối đánh đường phố hoang dã mà giống như đã được luyện tập.
"Vãi.." Trì Sính buột miệng chửi thề nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều. Anh gào lên một tiếng "Cảm ơn!" rồi lập tức lao trở lại vào trận chiến.
Với sự tham gia của Quách Thành Vũ, tình thế đảo ngược ngay lập tức. Cách đánh của Quách Thành Vũ tàn nhẫn, lạnh lùng và hiệu quả, chuyên nhằm vào những chỗ đau của đối phương. Hơn nữa vì đã tháo máy trợ thính, cậu hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết hay tiếng cầu xin tha thứ của bọn chúng nên ra tay càng không hề kiêng dè.
Một tên côn đồ bị đánh quỳ rạp trên đất, mặt mày sưng húp giơ tay kêu: "Anh ơi! Anh ơi! Em sai rồi! Đừng đánh nữa!" Quách Thành Vũ không hề động mắt, tóm cổ áo hắn đấm thêm một cú nữa, trực tiếp làm bay nửa cái răng cửa của hắn.
Trì Sính bên này vừa hạ gục hai tên, quay đầu nhìn thấy cảnh tượng này, khóe mắt giật mạnh một cái. Biểu cảm của tên côn đồ kia quá thảm hại, đi kèm với khuôn mặt xinh đẹp lạnh băng và động tác không chút thương xót của Quách Thành Vũ, tạo thành một khung cảnh cực kỳ phi lý nhưng cũng đáng sợ.
Trì Sính ngẩn người một giây, sau đó đột nhiên không nhịn được, cười phá lên: "Ha ha ha! Mẹ kiếp! Quách Thành Vũ mày... cậu đánh chết người ta luôn hả?! Ha ha ha nó quỳ rồi! Quỳ rồi cậu không thấy à?!"
Quách Thành Vũ đương nhiên không nghe thấy. Cậu đang túm lấy cánh tay một tên côn đồ khác đang định bỏ chạy, tung ra một cú quăng qua vai gọn gàng đập mạnh hắn xuống đất. Động tác sạch sẽ, đẹp mắt, còn mang theo chút duyên dáng lạnh lùng.
Trì Sính cười đến đau cả bụng, vừa cười vừa vung nắm đấm đập tan những kẻ đang xông tới: "ĐM nó... Cười chết bố mày rồi... Khốn kiếp!"
Rất nhanh trong số hơn chục tên côn đồ đó chẳng còn mấy kẻ có thể đứng vững. Khắp mặt đất là những tiếng rên rỉ và lăn lộn. Trì Sính thở hổn hển, lau vết máu ở khóe miệng, vừa định nói với Quách Thành Vũ "Được rồi, đừng đánh nữa, đánh nữa là chết người đấy" thì từ xa đột nhiên mơ hồ vang lên tiếng còi cảnh sát.
Sắc mặt Trì Sính thay đổi, lập tức nhìn xung quanh, thầm chửi một tiếng: "Khốn kiếp! Cảnh sát đến!"
Anh quay đầu tìm Quách Thành Vũ, phát hiện Quách Thành Vũ đang nắm tóc tên côn đồ bị đánh rụng răng, có vẻ còn định bồi thêm một cú nữa, hoàn toàn không nhận ra tiếng còi cảnh sát đang đến gần.
"Quách Thành Vũ! Đi thôi!" Trì Sính hét lên.
Quách Thành Vũ không phản ứng.
Trì Sính lúc này mới chợt nhớ cậu đã tháo máy trợ thính, không nghe thấy gì cả. Anh chửi thề một tiếng, phi nhanh tới, không kịp nghĩ ngợi gì túm lấy cổ tay Quách Thành Vũ. Vừa chạm vào cảm giác lạnh buốt truyền đến.
Động tác Quách Thành Vũ khựng lại, đột ngột quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh. Khi thấy đó là Trì Sính ánh mắt cậu mới dịu đi đôi chút.
Trì Sính không có thời gian giải thích, kéo mạnh cậu một cái, gầm lên: "Cảnh sát đến rồi! Chạy thôi!"
Dù không nghe thấy nhưng Quách Thành Vũ đại khái đã hiểu ý từ biểu cảm vội vã và khẩu hình của Trì Sính. Cậu không chút do dự lập tức quay người chạy theo Trì Sính.
Trì Sính nắm chặt cổ tay Quách Thành Vũ kéo cậu xông ra khỏi con hẻm, chạy điên cuồng dọc theo con phố mờ tối. Gió đêm vù vù lướt qua tai, mang theo hơi lạnh. Trì Sính chạy rất nhanh, đôi chân dài rướn hết sức, phổi đau rát. Quách Thành Vũ theo sát phía sau, hơi thở có chút dồn dập nhưng bước chân không hề rối loạn.
Hai người lao đi không ngừng, băng qua vài con phố cho đến khi tiếng còi cảnh sát phía sau hoàn toàn biến mất, xung quanh chỉ còn lại sự tĩnh lặng của màn đêm và ánh sáng vàng vọt từ cột đèn đường, Trì Sính mới giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại bên bờ sông vắng vẻ. Anh chống đầu gối thở dốc từng hơi lớn.
Quách Thành Vũ cũng dừng lại, hơi thở có chút hỗn loạn, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi li ti, trượt dài trên làn da trắng lạnh. Cậu khẽ nhíu mày nhìn xuống cổ tay bị Trì Sính nắm đến đỏ ửng.
Trì Sính thở đều, đứng thẳng người dậy quay đầu nhìn Quách Thành Vũ. Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp dù hơi ửng đỏ vì chạy nhưng vẫn không biểu cảm, mái tóc hơi rối và ánh mắt vẫn lạnh lùng kia. Anh nhớ lại sự tàn nhẫn và vẻ ngơ ngác vì không nghe thấy lời cầu xin tha thứ của cậu khi đánh người lúc nãy, đặc biệt là biểu cảm thê thảm tột cùng của tên côn đồ bị rụng răng cửa...
Một nụ cười không thể kiềm chế được bất ngờ lại trào lên cổ họng Trì Sính. Anh không nhịn được nữa, chỉ tay vào Quách Thành Vũ, cười phá lên: "Ha ha ha ha ha! Khốn kiếp! Ha ha ha ha! Quách Thành Vũ... Cậu...Cậu đánh nhau đúng là đánh chết người mà! Ha ha ha ha! Tên khốn ngu ngốc đó quỳ xuống gọi ông nội rồi! Cậu đm..cậu đm còn xông lên đánh bay răng cửa người ta luôn! Ha ha ha! Cậu không thấy vẻ mặt hắn ta à... Ha ha ha ha! Cười chết tôi rồi... Ôi đm..."
Anh cười đến mức mất hết hình tượng, cúi gập cả người, nước mắt gần như trào ra. Tiếng cười sảng khoái nhưng mang chút ngông cuồng vang rất xa trong sự tĩnh lặng của bờ sông.
Quách Thành Vũ không nghe thấy nhưng cậu nhìn thấy Trì Sính cười run rẩy, nghiêng ngả người, nhìn thấy khuôn miệng mở to và đôi mắt sáng rực kinh ngạc của anh. Cậu khẽ nghiêng đầu, trên mặt lộ ra một chút hoài nghi rất nhạt. Sau đó như chợt nhớ ra điều gì, cậu thò tay vào túi quần đồng phục lấy ra cặp máy trợ thính thong thả đeo lại vào tai.
Những âm thanh nhỏ xung quanh lập tức ùa vào tai: tiếng gió, tiếng nước chảy nhẹ và cả tiếng cười lớn không dứt đầy truyền cảm của Trì Sính.
Quách Thành Vũ điều chỉnh lại máy trợ thính, đảm bảo đã đeo chắc chắn, rồi mới quay đầu nhìn Trì Sính vẫn đang cười đến gần như co giật kia, mở lời hỏi, giọng nói vẫn bình thản: "Có chuyện gì vậy?"
Trì Sính cố gắng lắm mới ngừng được cười, lau đi giọt nước mắt vì cười mà chảy ra, vừa thở dốc vừa nói: "Còn hỏi có chuyện gì? Nói cậu đó! Cậu mẹ kiếp đánh nhau quá tàn nhẫn rồi! Tháo máy trợ thính ra là không quen biết cả người thân luôn hả? Đánh như muốn đập chết người ta! Người ta xin tha cậu cũng không nghe thấy! Tôi suýt nữa cười chết rồi... Cái cảnh tượng đó... Ha ha ha ha..." Vừa nói anh lại không nhịn được cười tiếp.
Quách Thành Vũ im lặng lắng nghe, nhìn khuôn mặt ngây ngô và thiếu phòng bị của Trì Sính khi cười khóe miệng cậu nhếch lên một cách cực kỳ nhẹ nhàng, một đường cong rất nông và nhạt gần như không thể thấy. Sau đó cậu cũng cười khẽ thành tiếng. Giọng cười không to và phô trương như Trì Sính mà mang theo một sự rung động hơi kìm nén tràn ra từ sâu trong cổ họng, nghe thấy có chút ngứa ngáy ở đầu tim.
Bờ sông đêm thật yên tĩnh, sự huyên náo của thành phố xa xăm mơ hồ thành một nền âm thanh mờ nhạt. Nước sông trong vắt lặng lẽ trôi dưới ánh trăng, phản chiếu những tia sáng bạc lấp lánh. Ghế dài ven bờ đứng trơ trọi, xung quanh là những bụi cây thấp và những cây cổ thụ cao lớn, đổ bóng lốm đốm.
Chỉ có hai thiếu niên đứng ở đó vừa trải qua một cuộc hỗn chiến và một cuộc chạy trốn điên cuồng. Lồng ngực vẫn còn phập phồng dữ dội, nhịp tim gõ vào lồng ngực, từng tiếng, rõ ràng có thể nghe thấy, hòa lẫn với tiếng cười chưa hoàn toàn lắng xuống, rơi vào không gian tĩnh mịch này, trở nên nổi bật và sống động hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro