Chương 7: Dạ Yến

Tác giả: Lam Á Tỷ Tỷ
Editor: Jennifer Nguyễn

Dạ yến trung thu, khách và bạn ngồi đầy, đẩy chén nâng li, thật náo nhiệt. Trên đài cao, Bạch Liên mang mặt nạ, kéo một khúc nhạc hoan hỉ, toàn thân chuyên chú. Trên sân, nhóm vũ kĩ nhẹ nhàng uốn lượn theo khúc nhạc hoan hỉ, thật là một cảnh tượng hoà bình sung sướng.
Hoàng hậu trang phục lộng lẫy cùng ta im lặng mà ngồi, nàng nhìn Bạch Liên đang kéo đàn, trong mắt toàn là một mảnh thâm tình, khóe miệng nhếch lên, giấu không được ý cười chậm rãi chảy ra.
Bạch Liên kéo xong một khúc, một tràng tiếng vỗ tay vang lên. Hoàng hậu cười nói với ta: “ Hoàng thượng, đây là cầm sư Bạch Liên đặc biệt vì lễ hội trung thu mà tấu ra một khúc nhạc hoan hỉ. Mong ước hoàng thượng giang sơn vĩnh cố, cùng thần thiếp phu thê tình thâm, bách niên hảo hợp!”
“Bách niên hảo hợp?” Ta lạnh lùng mà thốt ra một câu, những lời này tựa như một loạt băng đao cắm thẳng vào trái tim của ta.
Ta nhìn Bạch Liên đang trên đài cao hồi lâu, lại uống một ngụm rượu, dùng thanh âm chỉ có ta và hắn mới có thể nghe thấy hỏi hắn: “Ngươi thật muốn bách niên hảo hợp sao?”
Bạch Liên vẫn ngồi không nhúc nhích, gió đêm thổi bay mái tóc trắng của hắn, lung tung mà ở trên mặt bay múa, hắn như cũ vẫn không nhúc nhích.
“Hảo! Tối nay khó có được một đêm đẹp, vậy lại đến một khúc!”
Hoàng hậu vui sướng phân phó: “Bạch Liên cầm sư, lại vì ta và hoàng thượng diễn tấu một khúc!”
Bạch Liên kéo cầm huyền, một trận tiếng nhạc mềm nhẹ vang lên.

Một đoạn ngắn còn chưa tấu xong, ta dùng sức đem cái ly đặt lên bàn, phẫn nộ mà đối hắn quát: “Ai cho phép ngươi đổi khúc?”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ngơ ngẩn. Bạch Liên dừng lại cầm huyền, ngón tay hơi hơi run rẩy.
“Hoàng hậu không phải nói, khúc nhạc này ngươi vì bổn vương mà tấu nên sao? Vậy lại tấu tiếp đi.”
“Hoàng thượng bớt giận!” Hoàng hậu vội vàng cầu tình.

“Ngươi câm miệng cho bổn vương!” Ta hướng hoàng hậu quát lớn.

Hoàng hậu nhất thời cương cứng ở một bên, một tiếng không dám hé miệng, mọi người đều không dám thở mạnh.
Ta lệnh Bạch Liên: “Tiếp tục kéo khúc nhạc lúc nãy, bổn vương không kêu ngừng thì không được ngừng!”
Bạch Liên tay cầm đàn, lại không có ý tứ tấu nhạc.
Ta hướng hắn cười lạnh một tiếng: “Như thế nào, không vui? Hay là ngươi căn bản là đang lừa bổn vương?” Ta đè thấp thanh âm lại nói: “Ngươi vẫn luôn lừa bổn vương!”
“Người tới!”

Một đội thị vệ mang theo cung tiễn nhảy vào, đem mọi người trong yến hội vây quanh lại.
Ta gắt gao mà nhìn chằm chằm Bạch Liên, hướng đội thị vệ phát lệnh: “Bạch Liên cầm sư nếu không muốn đàn tấu, hoặc là tự tiện đình chỉ, loạn tên bắn chết!”
Bạch Liên mang mặt nạ, ta nhìn không thấy mặt của hắn, chỉ thấy lồng ngực hắn nặng nề phập phồng. Một hồi lâu, hắn cầm lấy cầm cung, vong tình kéo tấu, tiếng đàn mở ra, so với vừa rồi càng thêm kịch liệt. Thân thể vặn vẹo theo khúc nhạc, càng ngày càng kích động, mái tóc trắng nương theo thân thể múa may tán loạn. Trong tiếng đàn, lưỡi mác, kỵ binh, chiến hỏa, giết hại…… Không cam lòng, ủy khuất, bất mãn, ai oán, tức giận hết thảy tùy cầm huyền trút xuống mà ra……
Đột nhiên, chỉ nghe được “Dát!” Một tiếng ách vang, cắt qua tiếng đàn, cầm huyền đứt đoạn, mặt nạ bị đánh rơi xuống dưới. Bạch Liên dừng cầm cung, há miệng thở dốc, cả người không nhịn được run rẩy, lại chậm rãi ngẩng đầu lên. Chỉ thấy hắn hai mắt đỏ bừng, trên nét mặt lộ ra một vài tia u oán.
Hắn nhìn ta, lại nhìn về phía hoàng hậu. Ta quay đầu, thấy hoàng hậu đôi tay nắm chặt thành quyền, hô hấp ngưng trọng, khóe miệng không ngừng run rẩy.
Ha hả! Hảo một đôi si nam oán nữ, thật cho rằng bổn vương là đồ ngốc tùy ý các người bày bố sao?
Ta rống lớn một tiếng, đem bàn lật đổ, mọi người cuống quít vùi đầu quỳ xuống đất, hoàng hậu cũng vội vàng quỳ gối dưới chân của ta, ta túm vạt áo của nàng, đem nàng xách lên, trong lòng một đoàn lửa giận sớm đã hừng hực thiêu đốt, đang muốn tìm nơi để phun trào ra.
Ta đối với hoàng hậu phát ra cơn giận dữ lôi đình: “Các ngươi làm những chuyện đó, cho là bổn vương không biết sao? Hay là các ngươi muốn đem bổn vương giống một con khỉ mà chơi, lừa gạt bổn vương, xem bổn vương bị chê cười, hảo thành toàn các ngươi song túc song phi, bổn vương càng không như các ngươi mong muốn. Nếu các ngươi tình thâm như biển, kia bổn vương để cho các ngươi xuống địa phủ làm vợ chồng đi!”
Ta buông hoàng hậu ra, nàng ngã ngồi trên mặt đất, ta xoay người rút ra bội kiếm của thị vệ, phẫn nộ hướng hoàng hậu một kiếm đâm xuống……
“Đang” một tiếng, một cây đàn chặn lại đường đi của mũi kiếm, lực đạo bị suy yếu, chỉ vẽ ra trên lưng hoàng hậu một vết máu, ta ngẩng đầu liền thấy, quả nhiên là Bạch Liên, là hắn phi thân tiến đến, chặn kiếm của ta, cũng chắn trước người hoàng hậu……

_______
Chương mới bà con ơi ❤️❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro