Chapter 6: Ba câu hỏi, hai hạt giống
.
.
.
Sau khi đi đường vòng tắt vào rừng, Naru cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Choi Han gần như đã hoàn thành việc chăm sóc các thi thể vì cậu không muốn giúp anh ta. Việc đào một cái hố tốn rất nhiều công sức và hai người họ đều không có bất kỳ công cụ thích hợp nào.
"A-Ah, cậu đây rồi! Tôi rất vui khi thấy cậu vẫn an toàn.''
Naru được Abe Rowley chào đón nồng nhiệt nhưng có chút do dự khi cậu bước vào khu đất trống để tìm những gì còn sót lại của Làng Harris. Marjorie Rowley đang nằm trên một cái nôi bằng vải ngẫu nhiên mà Abe đã thu thập được từ những ngôi nhà đổ nát, ngủ một giấc yên bình.
Những tòa nhà cuối cùng không bị sập giờ đã không còn cháy nữa, nhưng có vẻ như một cơn gió mạnh có thể thổi bay chúng. Cái chết bao trùm nặng nề trong không khí, và có một đống xác chết mặc áo choàng đen bị vứt bỏ một cách cẩu thả bên hàng cây. Mùi máu rõ ràng hiện diện, nhưng nó không khó chịu.
Chỉ sắp xếp thành chồng ở đó, ở ngoài nơi này.
Naru phát hiện ra một mảnh vải dài quấn quanh chân Abe, bắt đầu từ đầu gối và dừng lại ở giữa bắp chân. Miếng băng có màu nhạt, nhưng cậu không thể nhìn thấy nhiều màu đỏ thấm qua nó.
"Có vẻ như máu đã ngừng chảy rồi, thưa bác Abe?"
"Đúng. Con gái tôi đã ngủ được một lúc, vì vậy tôi có thể thư giãn đầu óc một chút và tự điều trị cho mình ".
"Điều đó thật là tốt."
Mắt cậu nán lại trên những vệt máu khô trên làn da trần của người đàn ông trước khi nhìn đi chỗ khác. Máu rất quan trọng đối với sự sống còn của Ma cà rồng, nhưng không phải là chúng sẽ nổi điên lên ngay khi một chút máu lọt vào mũi chúng. Nó hoạt động giống như một loại thuốc hoặc một loại vitamin siêu mạnh hơn là một nguồn khao khát suy nhược.
Công tước Fredo đã nói với cậu tất cả về tầm quan trọng của nguồn sinh lực quý giá này đối với giống loài của họ, và Naru rất vui khi biết rằng họ không phải là nô lệ cho cơn khát của mình như một số giống ma cà rồng khác mà cậu đã đọc từ các thế giới giả tưởng khác.
Sau khi theo đuôi White Star, Naru lần thứ hai nhận ra kể từ khi thức dậy ở thế giới này rằng cậu đã trải qua ham muốn uống máu độc nhất vô nhị của ma cà rồng. Lúc đầu, cậu không nhận thấy cơn khát của mình, có lẽ là do adrenaline( Translator: là một loại hormone và thuốc có liên quan đến việc điều chỉnh các chức năng nội tạng ) nhưng khi cậu đã đi đủ xa ngôi làng để suy nghĩ về những gì đã xảy ra, Naru chắc chắn nhận thấy rằng cơ thể nhỏ bé của cậu cảm thấy yếu hơn và cậu đang khao khát muốn thỏa mãn một cách kỳ lạ, của việc uống máu.
Nó không thể được không xảy ra.
Cậu đã sử dụng bốn loại phép thuật cùng một lúc và cậu đã không uống chút máu nào kể từ ngày cậu luyện tập sử dụng mana với Công tước Fredo. Bởi vì trái tim của họ chứa tử mana, Ma cà rồng không có khả năng tạo ra sinh lực của riêng mình. Độc dược giống như thuốc độc đối với họ, được tạo ra bởi ma thuật và sức mạnh thần thánh, vì vậy cách duy nhất có ý nghĩa để phục hồi sức mạnh của họ là uống máu.
Cậu đã uống một trong những viên bào chế thuốc nhỏ mà Công tước Fredo đã gói trong một trong những chiếc túi của mình và ngay lập tức cảm thấy dễ chịu hơn.
Naru quay lại nhìn Abe, người đang cố gắng mỉm cười mặc dù trông thật khủng khiếp. Ông ta không phủ đầy hậu quả về những gì đã xảy ra ở đây từ đầu đến chân một cách đáng lo ngại như Choi Han, nhưng người đàn ông này đang đổ mồ hôi, thở không ổn định và nước da của ông ta trông không được tốt.
"Ta có thể hỏi tên của cậu không, con trai?"
"Cháu là Naru."
Có một khoảng dừng, có lẽ là để Naru có thể giới thiệu đầy đủ về bản thân, nhưng Naru không có ý định làm như vậy.
Một chút lúng túng, người đàn ông cười và tiếp tục nói. Ông nghĩ đứa trẻ thật dễ thương và có lẽ quá nhút nhát để nói cho ông ta biết tên đầy đủ của mình.
"Vậy thì, Naru. Ta đã không thể cảm ơn cháu sớm hơn, nhưng–"
"À không, không cần đâu ạ."
Naru vẫy tay và nở một nụ cười dịu dàng.
'' Bác đã sống sót trong một tình huống bất khả thi và cố gắng giữ an toàn cho con gái mình trong quá trình đó. Đó không phải là một chiến công nhỏ, thưa bác Abe. Cháu chỉ đơn giản là ở đây vào đúng thời điểm, nhưng cháu đã không phải trải qua những điều mà ông phải chịu.''
Abe Rowley nghe được những lời này, trong lòng vô cùng buồn bực, không phải đứa nhỏ này sai, mà là bởi vì cậu đúng. Ngay cả khi vẫn đang vật lộn với cú sốc mất tất cả, Abe vẫn không khỏi cảm thấy biết ơn vì được sống. Việc đứa con gái sơ sinh của ông đã sống sót giống như một phép màu còn vĩ đại hơn.
Trái tim ông tan nát và tinh thần ông bị chà đạp, nhưng cậu bé này đã tử tế dang tay giúp ông không đánh mất sự thật rằng mình còn sống. Naru đã không cõng ông , nhưng đã kéo ông ta đứng dậy. Ông đã dùng chính đôi chân của mình để bước ra khỏi tuyệt vọng.
Ngay cả khi rất khó để nói thành lời, đó là lòng biết ơn thực sự mà Abe Rowley cảm thấy. Ông sẽ chứa nó trong tim cho đến ngày ông ấy chết.
"Cậu đây rồi."
Choi Han đến gần chỗ Abe Rowley đã ngồi trên mặt đất, dừng lại vài bước trước Ma cà rồng nhí.
"Tôi đã nói là tôi sẽ quay lại."
"Giờ khu rừng đã an toàn chưa?"
Naru gật đầu và bắt đầu rời khỏi Abe và con gái ông ấy. Cần phải nói với Choi Han một số sự thật vì cậu cần kiếm sĩ tin tưởng mình.
Choi Han lặng lẽ đi theo cho đến khi cả hai dừng lại trước ngôi nhà bị phá hủy nơi Naru đã tìm thấy Rowleys vài giờ trước đó.
"Ba." (Translator: này là số ba nha mn, chứ ko phải bố đâu:)))
"...Xin lỗi?"
Naru quay sang nhìn Choi Han, bắt gặp ánh mắt của anh và cậu nói rất rõ ràng.
"Tôi sẽ trả lời ba câu hỏi. Vì vậy, hãy hỏi tôi bất cứ điều gì anh muốn, nhưng hãy đếm chúng.''
"Tại sao chỉ có ba?"
Naru nở một nụ cười ngây thơ.
"Đó có phải là một trong những câu hỏi của anh không?"
Môi Choi Han nhếch lên thành một cái cau mày, và Naru thở dài trước khi lắc đầu.
"Không sao đâu, tôi sẽ trả lời câu hỏi đó mà không khiến anh phải trả giá. Tôi không phải là người tốt hay nhân từ hay giúp đỡ người khác. Trên thực tế, anh hoàn toàn đúng khi cảnh giác với tôi. Tuy nhiên, hiện tại anh đang ở trong một tình huống rất khó khăn, vì vậy tôi chỉ đơn giản là cho anh cơ hội để thay đổi tình hình đó. Nói với anh điều này không quá khó, nhưng tôi không có thói quen tiết lộ thông tin một cách thoải mái."
Chớp mắt, kiếm sĩ có vẻ ngạc nhiên trước tuyên bố của Naru, nhưng anh lấy lại bình tĩnh sau vài giây và chỉ gật đầu. Choi Han dành một chút thời gian để sắp xếp suy nghĩ của mình trước khi quay lại ngay câu hỏi trước đó.
"Những người đã tấn công là ai?"
Đó là câu thứ nhất.
Quay về trước phía tòa nhà đổ nát, Naru nhìn chằm chằm vào những thanh xà đỡ bị gãy và những mảnh đồ nội thất cháy sém đã bị phá hủy. Cậu đã hình dung ra nơi từng là nhà của ai đó trước khi quyết định cách trả lời.
"Chúng là một tổ chức bí mật của những cá nhân mạnh mẽ. Tên của họ là Arm. Chúng trải rộng khắp các lục địa phương Tây và phương Đông và có sức mạnh quân sự, tài chính và chính trị đáng kể. Nhiều hơn những gì anh có thể tin được."
Ở tầm nhìn của mình, Naru có thể thấy nắm đấm của Choi Han nắm chặt và thả ra liên tục.
"Và ai... cậu là ai?"
Hai.
"Tên tôi là Naru Von Ejellan. Tôi là thành viên của một gia đình quý tộc đến từ lục địa phía Đông – tôi sẽ cho anh biết tên, nhưng tôi chắc chắn rằng anh chưa từng nghe về nó. Tôi cũng là một Ma cà rồng."
Bàn tay của Choi Han theo phản xạ với đến bao kiếm của anh ấy, khiến Naru nao núng và liếc nhìn về phía anh . Rất may, lần này tên khốn đáng sợ không rút kiếm ra mà anh đang nhìn chằm chằm vào Naru với vẻ mặt khó hiểu.
"Đây. Tôi sẽ cởi cái này ra."
Kéo mũ trùm đầu ra sau, Naru đưa một tay lên cạnh đầu. Cậu đã thực hiện một chỉnh sửa rất nhỏ đối với ngoại hình của mình, đơn giản đến mức hầu như không cần bất kỳ mana nào để duy trì. Xua tan bùa ngụy trang nhỏ, đôi tai của Naru trở lại hình dạng ban đầu, hơi nhọn, thay vì hình tròn mà cậu đã chọn để tốt hơn khi trở thành một con người.
"Tôi đoán là anh chưa từng gặp Ma cà rồng trước đây."
Một nụ cười nhếch mép nhẹ xuất hiện trong giọng nói của cậu khi Naru kiểm tra đôi đồng tử đang run rẩy của Choi Han.
"Anh còn một câu hỏi."
Cậu cho rằng Choi Han sẽ hỏi điều gì đó liên quan đến việc làm thế nào anh ấy biết về Arm, nhưng lại ngạc nhiên trước sự thay đổi khá gay gắt trong giọng nói của anh ta.
"Tại sao cậu lại giúp tôi? Cậu nói rằng cậu đang cho tôi một 'cơ hội'. Tôi không hiểu tại sao."
Naru nhìn vào ánh mắt sắt đá của Choi Han, nhưng anh ta đang nhìn chằm chằm vào tòa nhà đổ nát dưới chân họ và không nhìn vào mắt Naru. Chiếc mặt nạ lạnh lùng mà Choi Han đã đeo kể từ lần gặp đầu tiên của họ cuối cùng cũng bắt đầu nứt ra ở một vài chỗ, để lộ ra sự bối rối, mệt mỏi và cay đắng thực sự bên dưới.
Anh tiếp tục nói trong sự hoài nghi của mình.
"cậu... cậu không biết tôi là ai. Cậu không sống trên lục địa này. Và cậu thậm chí không phải là con người. Tại sao cậu lại giúp tôi?
Naru nghĩ về điều này một lúc trước khi trả lời, đầu cậu hơi nghiêng từ bên này sang bên kia như thể cậu đang cố gắng giải mã điều gì đó trong đầu.
"Cái đó. Anh thấy đấy."
Ngay cả trong ánh nắng đầu chiều khuếch tán, màu tím nhạt trong đôi mắt của Naru vẫn lấp lánh như một minh chứng xác thực cho sự chân thành của cậu.
"Ước mơ của tôi là trở thành kẻ lười biếng."
"...Cái gì?"
Choi Han không thấy đây là một trò đùa hài hước cho lắm.
Tiếc là Naru không nói đùa.
"Tôi đang làm điều này bởi vì tôi muốn trở thành một kẻ lười biếng. Điều này có vẻ như 'giúp ích' cho anh, nhưng không phải như vậy. Mục tiêu của chúng ta xảy ra chỉ để căn chỉnh lại."
"Tôi không hiểu. Mục tiêu của chúng ta?"
"Tôi muốn, không, tôi sẽ trở thành một kẻ lười biếng không phải làm bất cứ điều gì. Và anh muốn tiêu diệt những tên khốn đã làm điều này với nhà của anh, phải không?
Naru chỉ vào đống đổ nát và mảnh vỡ nằm phía trước bọn họ.
"Thật tình cờ là thứ ngăn cản tôi sống với ước mơ của mình và những người chịu trách nhiệm cho thảm kịch này đều giống nhau. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ có lẽ chúng ta có thể làm việc cùng nhau, mặc dù tôi có thể thông cảm nếu anh có chút e ngại về điều đó. Tôi sẽ không yêu cầu anh ký hợp đồng. Tôi thậm chí sẽ không yêu cầu anh tin tôi. Tuy nhiên, có một số điều sắp xảy ra sẽ khiến rất nhiều người thiệt mạng."
Tầm nhìn của Choi Han, vốn bị mờ đi trong khi Naru nói, nhanh chóng lấy lại sự sắc nét thường thấy.
"Và tôi."
Lần này Naru chỉ vào chính mình.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức để ngăn chặn những điều đó, bởi vì làm như vậy, tôi sẽ làm hỏng mọi thứ cho những tên khốn tự chịu trách nhiệm. Tôi sẽ cho anh biết thông tin về những điều sẽ xảy ra, nhưng anh có chọn hành động hay không sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào anh. Tuy nhiên, giống như ngày hôm nay, thật khó để làm điều đó một mình. Tôi chỉ có một minhg và tôi rất yếu đuối. Nếu tôi có sức mạnh hoặc khả năng, tôi có thể đã ngăn chặn những gì xảy ra ngày hôm nay."
"Nhưng điều đó. Những thứ sắp xảy ra? Và làm thế nào để anh biết rằng họ đang... ah."
Choi Han không thể nói hết câu vì nụ cười ranh mãnh thú vị xuất hiện trên khuôn mặt của Naru. Anh nhận ra điều đó mà không cần Ma cà rồng phải nói bất cứ điều gì.
Ba câu hỏi.
Anh đã sử dụng hết ba câu hỏi.
"Sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn để đặt câu hỏi. Hiện tại, đây là tất cả những gì tôi có thể nói với anh. Tôi sẽ rất vui nếu anh không chia sẻ thông tin này với bất kỳ ai. Tôi đã trả lời những câu hỏi này vì lợi ích của anh, nhưng nếu kẻ thù phát hiện ra rằng tôi đang ở đây, điều đó sẽ khiến gia đình tôi, không, nó sẽ khiến toàn bộ loài Ma cà rồng gặp nguy hiểm nghiêm trọng."
Lời nói thốt ra như một lời thề long trọng nhưng Naru không mảy may lo lắng. Cậu sẽ không nói với Choi Han bất cứ điều gì về điều này nếu cậu không biết kiếm sĩ chính nghĩa và công bằng sẽ hành động như thế nào.
'Anh ta sẽ không bao giờ để cả một giống loài phải chết, đặc biệt là khi họ chưa làm gì anh ta. Điều này thật dễ dàng.'
Naru áp dụng lại câu thần chú ngụy trang thô sơ của mình để che giấu đôi tai của mình và kéo mũ trùm đầu lên.
"Nếu anh đã kết thúc ở đây, chúng ta nên đưa ông Abe và con gái của ông ấy đến Rain City. Chân của ông ấy cần được điều trị tốt hơn là băng bó và cả hai có lẽ đang bị ngạt khói. Có một số ngôi chùa sẽ chữa trị miễn phí cho họ."
"...Đúng. Tôi cũng sẽ cố gắng gặp Bá tước. Tôi cần báo cáo vụ việc này với ông ấy... Ngay cả khi những gì cậu nói là đúng và Arm phải chịu trách nhiệm, thì nó vẫn đảm bảo một cuộc điều tra chính thức."
"Được.''
Naru chỉnh lại quai túi và bắt đầu đi về phía hai người sống sót duy nhất trong vụ thảm sát này.
'Anh ta chắc chắn sẽ bị chặn lại ở cổng thành một lần nữa. Có thể họ sẽ cho chúng ta vào nếu chúng ta có người bị thương đi cùng.'
"À, nhân tiện."
Choi Han sững người khi Naru quay lại với anh. Vẻ mặt của Ma cà rồng gần như tỏ ra chán nản.
"Anh đã không cho tôi biết tên của anh."
''Cậu không biết tên của tôi?"
Naru hầu như không thể đảo mắt. Cậu biết nhiều thứ hơn ngoài tên của Choi Han, nhưng đây là những bước cần thiết để lấy được lòng tin của ai đó.
"Bác Abe đã nói rồi, nhưng tôi nghĩ tôi nên nghe điều đó từ anh."
"Ah." Choi Han dường như đã cân nhắc điều đó trước khi đến gần Naru, lần này anh quỳ xuống để họ ngang tầm mắt.
"Tôi là Choi Han. Và cậu đã đúng. Tôi cảnh giác với cậu và tôi không hoàn toàn hiểu ý của cậu khi muốn trở thành một kẻ lười biếng, nhưng..."
Khuôn mặt anh không biểu lộ cảm xúc, nhưng Naru nghĩ rằng ít nhất anh có thể xác định được một chút ấm áp trong mắt anh. Giống như đá núi lửa nóng chảy hơn là một viên đá quý được đánh bóng, đó là một sự thay đổi tinh tế mà cậu nghĩ sẽ phù hợp hơn với khuôn mặt trẻ trung của anh chàng. Với thanh kiếm bên hông và vẻ mặt nghiêm túc của Choi Han, nó gần như có thể chuyển sang một cảnh cảm động về một hiệp sĩ thề trung thành với chủ nhân của họ.
'Thật tệ là Choi Han dính đầy máu và bụi bẩn.'
"Tôi rất biết ơn về... cơ hội. Vì vậy, cảm ơn cậu, Naru. Ah, cậu là một quý tộc, nên... Naru-nim?"
"Cái đấy ổn. Còn nữa."
Naru đang có một suy nghĩ khiến cậu cau mày. Cậu nghiên cứu khuôn mặt của Choi Han và quyết định tiết lộ thêm một thông tin.
"Tôi 151 tuổi."
"Oh."
Choi Han dường như không ngạc nhiên lắm trước sự thật này. Dù sao thì nó cũng hợp lí.
Naru biết rằng, mặc dù trông giống như một thiếu niên, nhưng Choi Han có lẽ gần bằng tuổi Fredo Đệ Nhị hơn là Kim Rok Soo. Cuốn tiểu thuyết không bao giờ chỉ ra tuổi chính xác của Choi Han, nhưng...
"Tôi có thể trông giống như một đứa trẻ, nhưng tôi lớn tuổi hơn anh. Vì vậy, đừng mong tôi gọi anh là hyung hay gì đó."
"Không, cậu cứ gọi thoải mái đi."
"Tốt thôi."
.
.
.
Nhiệm vụ đầu tiên là để Choi Han sử dụng giếng để lấy một ít nước và tắm rửa sạch sẽ. Quên chuyện vào thành phố đi, lính canh sẽ chĩa vũ khí vào họ nếu họ thấy anh chàng đáng sợ này chạy về phía họ trông như thể anh ta vừa chiến đấu để thoát khỏi địa ngục.
"Ngay cả khi anh chạy nhanh nhất có thể trong thời gian lâu nhất có thể, thì anh cũng sẽ mất một ngày để tự mình đến thành phố, và đó là chưa tính đến việc cố gắng cõng chúng tôi!"
Abe Rowley lo lắng về Choi Han, câu trả lời khi được hỏi làm cách nào để đến Rain City là, 'Tôi sẽ cõng mọi người và chạy.'
Choi Han dường như không nghe thấy, thay vào đó cố gắng hết sức để làm khô quần áo của mình. Abe đưa cho anh một trong những mảnh vải thừa mà ông đã thu thập được cho chiếc giường tạm bợ của Marjoie. Đứa bé lúc này đã thức dậy, bập bẹ và kéo quần áo của cha nó cho vui.
"Thật sao, Choi Han, có lẽ anh nên bỏ chúng tôi và quay lại với... hm?"
Người thợ ngừng nói khi thấy Naru mỉm cười.
"Nó sẽ ổn thôi. Choi Han sẽ giữ Mister Abe, và Mister Abe, bác sẽ giữ Marjorie. Tôi sẽ trèo lên lưng Choi Han."
"Không phải là quá nhiều sao?! Choi Han, tôi biết anh rất khỏe, nhưng anh sẽ mệt đấy... Anh không thể cõng chúng tôi chạy cả ngày được đâu!"
Choi Han đã quỳ xuống để Naru có thể trèo lên lưng mình, nhưng đứa trẻ chỉ dùng một tay để giữ mình trong khi tay kia làm động tác trên không trung.
"Tôi đã sử dụng phép thuật tăng tốc lên Choi Han. Chúng ta chỉ cần giữ vững thôi."
"Oh–cháu là một pháp sư! Cái đó...! Hah, Naru , cháu thật tuyệt vời!
"Tôi không nghĩ điều này được tính là trở thành một pháp sư, nhưng sao cũng được."
"Tôi sẽ ổn nếu không có nó, Naru-nim."
"Anh có thể chạy quãng đường còn lại bằng sức lực của mình nếu tôi cảm thấy mệt mỏi, nhưng điều này sẽ nhanh hơn nhiều. Tôi muốn đến đó trước khi màn đêm buông xuống."
Choi Han bế người lớn lên, người này cẩn thận ôm Marjorie và cố gắng đánh lạc hướng cô bé khỏi sự thay đổi vị trí của họ. Mặc dù có một chút khựng lại khi hai người từng sống ở đây nhìn lại những gì còn sót lại của ngôi làng của họ, một ngày khủng khiếp đã trôi qua.
Naru giục Choi Han tiến lên.
"Đi nào."
Họ đã xoay sở để đến nơi chỉ trong ba giờ với khả năng tự nhiên của Choi Han và sự hỗ trợ của phép tăng tốc.
Tiến vào lãnh thổ Henituse đơn giản hơn Naru tưởng. Đến trước khi màn đêm buông xuống, đảm bảo rằng Choi Han có thể chỉnh tề, và mang theo một người lớn bị thương và hai đứa trẻ khiến kiếm sĩ trông vô cùng thảm hại và không có gì nguy hiểm, không giống như khi anh đến trong tiểu thuyết. Naru thậm chí không cần phải hối lộ lính canh, điều mà cậu đã chuẩn bị đầy đủ để làm nếu tình thế xô đẩy.
Trên thực tế, cậu thậm chí còn có chút thất vọng. Công tước Fredo đã cho cậu một tỷ gallon và cậu rất hào hứng tiêu số tiền đó.
Họ được hộ tống đến cơ sở y tế gần nhất, nơi Marjorie và Abe Rowley được một nhóm linh mục tiếp nhận để điều trị. Naru khẩn trương phủ nhận những nỗ lực lẩm cẩm của các linh mục cũng đang cố gắng muốn giúp cậu.
'Họ có ý tốt, nhưng những người này là mối đe dọa lớn hơn đối với mình so với Choi Han.'
Cậu không biết nhiều về cách các mana thuộc hệ bóng tối liên kết với sức mạnh thần thánh.
Cậu không muốn biết.
Không phải bây giờ, hoặc bao giờ, thực sự là vậy. Cậu sẽ không có ích gì với những kiến thức như vậy một khi cậu tiếp tục cuộc sống buông thả của mình một cách đàng hoàng.
'Nó sẽ kết hợp với nhau chỉ sau vài tuần.'
Lúc này, Choi Han là một quả cầu tuyết đang lăn xuống núi. Naru sẽ đẩy anh nhanh hơn một chút và hướng dẫn anh đi đúng hướng để anh ta trở thành một trận tuyết lở thích hợp, và sau đó Choi Han sẽ hoàn toàn có khả năng quét sạch lực lượng của White Star trước khi trở lại cuộc sống yên tĩnh của cậu ở Vương quốc Endable.
Từ điểm đó, một vài hiệp sĩ hộ tống Choi Han và Naru đến điền trang Henituse.
Họ đã đồng ý trước rằng Choi Han sẽ gặp riêng Bá tước Deruth. Những gì đã xảy ra ở Làng Harris thực sự không phải là việc của Naru.
Bước vào khu vực tiếp tân sang trọng của điền trang Henituse, Naru thấy nó gợi nhớ đến dinh thự của Công tước Fredo một cách kỳ lạ. Gia đình Henituse chỉ đóng một vai nhỏ trong cuốn tiểu thuyết, nhưng họ được coi là cực kỳ giàu có vì có ảnh hưởng tương đối nhỏ. Cậu sẽ nói dối nếu nói rằng mức độ chi ở đây không bằng công tước Fredo.
Khi Naru quan sát xung quanh họ, Choi Han đứng đằng sau cậu với vẻ mặt khó hiểu. Sự tập trung của anh bị phân chia theo quá nhiều hướng một cách vô ích, cố gắng theo dõi cơn lốc đã trở thành suy nghĩ của anh ấy. Anh bị choáng ngợp bởi mọi thứ - những điều đáng sợ mà Naru đã kể cho anh , cảm giác thật sự quá tải về khu đất giàu có của Bá tước, hình ảnh về những người thân yêu đã khuất của anh biểu hiện tất cả trên mắt anh ta.
Một người đàn ông hiện ra như một cái bóng từ phía sau cầu thang trung tâm sang trọng để chào đón họ. Các chuyển động của ông ta đều đặn và êm ái, vừa duyên dáng vừa chính xác khi ông dừng lại trước mặt họ với một nụ cười đặc biệt.
Trên thực tế, một nụ cười khá lành tính.
Naru lập tức ớn lạnh.
Ron Molan.
'Cuốn tiểu thuyết chưa bao giờ nói rằng ông ta đáng sợ như thế này!'
Cậu không thể không lùi lại một bước trước sát khí rõ ràng xuất hiện trước mặt. Naru biết rằng việc gặp người đàn ông này là điều không thể tránh khỏi khi ông ta và con trai Beacrox cuối cùng lại liên minh với Choi Han, nhưng điều đó không có nghĩa là Naru đã mong chờ điều đó.
'Ông ta đang nhìn mình như thể mình là một con thỏ mà ông ta sẽ lột da sống nó.'
"Chào buổi tối, thưa các ngài. Chúng tôi đã nhận được tin báo từ một trong những hiệp sĩ bảo vệ của chúng tôi rằng có điều gì đó khẩn cấp đã xảy ra? Làm thế nào chúng tôi có thể giúp hai người?"
Đột nhiên, Naru thấy mình nhớ Melundo luôn thể hiện sự lo lắng. Ông ấy thực sự rất 'nhân từ' với tư cách là một người hầu, nhưng 'nhân từ' của người đàn ông này và 'nhân từ' của Melundo rất khác nhau...
Bỏ qua sự thôi thúc muốn bỏ chạy, Naru hắng giọng và sử dụng giọng nói cao quý nhất của mình.
"Cảm ơn đã tiếp đãi chúng tôi mặc dù chúng tôi đến không thông báo gì cả. Như ông đã nói, chúng tôi muốn gặp Bá tước của lãnh thổ này. Đã có một cuộc tấn công bên ngoài bức tường thành phố."
" Cậu nói là tấn công à?"
Vẻ mặt dịu dàng của Ron không thay đổi chút nào. Ông ta nghiêng đầu sang một bên và nhìn xuống Naru như thể cậu là một đứa trẻ đang giăng tơ dối trá.
"Rất tốt. Tôi sẽ đưa hai người đến gặp Bá tước-nim.
Huh?
Naru thực sự không nghĩ rằng Ron sẽ đồng ý theo dễ dàng như vậy, không phải với cách ông ta nhìn Naru bằng mắt, nhưng phản ứng của người quản gia hoàn toàn dễ chịu.
Tuy nhiên, trước khi cậu có thể tiến lên một bước, Choi Han đã đặt một tay lên bờ vai nhỏ bé của Naru và điều động cậu bé ra phía sau. Đôi mắt anh bừng cháy một thứ gì đó khó diễn tả mà Naru thấy thực sự đáng lo ngại. Việc Ron đang nhìn chằm chằm vào Choi Han với cùng một biểu cảm cũng chẳng ích gì.
'Hai người này sẽ khiến White Star phải đau đầu rất nhiều. Cảm ơn trời là mình không liên quan gì đến họ.'
Cả hai có lẽ đang đánh giá đối phương vào lúc này, xác định điểm mạnh của nhau. Naru cho rằng cậu nên cảm thấy nhẹ nhõm khi Choi Han ra tay bảo vệ cậu trước, nhưng cậu cũng không muốn chứng kiến hai con người đáng sợ này đánh nhau.
"Naru...nim." Anh nói với giọng lịch sự sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng, như thể anh không chắc nên tiết lộ bao nhiêu điều trước mặt Ron. "Tôi không nghĩ chúng ta nên..."
"Không sao đâu, Choi Han." Cậu nắm lấy áo choàng của kiếm sĩ và kéo nhẹ. "Hãy đi gặp Bá tước như chúng ta đã nói."
Nụ cười của Ron dày hơn bao giờ hết, sắc như dao găm và đủ để khiến Naru do dự, nhưng cậu phải đẩy Choi Han đi theo nếu mọi chuyện sẽ diễn ra theo cách này.
Người quản gia bắt đầu đi dọc hành lang vào khu đất, và Naru than thở rằng cậu không thể sử dụng phép thuật bay để di chuyển xung quanh hoặc để Choi Han cõng cậu lần nữa. Đi bộ là một thứ mà cậu phải nỗ lực di chuyển.
Cậu đang nghĩ về chiếc giường êm ái, sang trọng đang chờ caiak ở nhà Công tước thì Ron dừng bước và mở cửa một căn phòng và ra hiệu cho họ vào.
"Công tước vừa trở về từ nhiệm vụ tham dự của mình, vì vậy tôi sẽ thông báo cho ông ấy về chuyến thăm của hai người. Có thể sẽ phải chờ một thời gian ngắn, vì vậy hãy cứ thoải mái.''
"Cảm ơn ông."
Naru bước vào đầu tiên với Choi Han ngay sau cậu. Họ vừa kịp bước qua ngưỡng cửa trước khi cánh cửa đóng lại với một tiếng lách tách sắc lẹm. Một âm thanh kim loại đáng báo động phá vỡ sự im lặng yên bình của phòng khách ngay lập tức.
Shiing!
"Cái gì..."
Thay vì đi tìm Bá tước, Ron đã vào phòng cùng họ. Ông đang cầm một con dao găm và đặt nó ngay cạnh cổ họng của Choi Han.
Tuy nhiên, Choi Han cũng đã rút kiếm ra và nó đang nằm ở cổ áo của người quản gia.
Nó diễn ra quá nhanh, tất cả những gì Naru nghe thấy là tiếng ồn trước khi quay lại và thấy hai người này đang bế tắc.
"Haa... anh nghĩ anh đang làm gì vậy?"
"Naru-nim, người đàn ông này thật nguy hiểm. Ông ta trông có vẻ bình thường, nhưng–"
"Tôi biết, Choi Han. Nhưng anh không thể rút kiếm chỉ vì ai đó có thể trở thành mối đe dọa."
"...Con dao găm của ông ta chĩa vào tôi trước."
Người đàn ông lớn tuổi, người chắc chắn không còn hiền lành nữa, đang cười nham hiểm trước sự thù địch của Choi Han.
"Các ngươi nghĩ mình là ai mà lại đến đây?"
Vũ khí của họ chạm nhau với một tiếng kêu chói tai khác, và Choi Han nhảy trở lại vị trí của mình trước mặt Naru trong khi tư thế của ông già thay đổi để phản ánh một thợ săn đang chuẩn bị rình rập con mồi.
"Nếu hai ngươi nói cho ta biết ai đã gửi cả hai ngay bây giờ, ta có thể hứa rằng hai ngươi sẽ chết không đau đớn. Đó là điều tối thiểu mà người đầy tớ khiêm nhường này có thể cống hiến."
Một cuộc chiến thể xác lúc này sẽ chỉ gây ra nhiều vấn đề hơn trong tương lai, vì vậy Naru nở nụ cười quyến rũ nhất của mình trước khi bước ra từ phía sau Choi Han.
"Tôi có thể nói với ông rất nhiều chuyện, tộc trưởng của Molan. Nhưng ông thậm chí có sẵn sàng lắng nghe khi mà ông hành động hấp tấp như vậy không? Tôi đã nghĩ những kẻ ám sát luôn giữ một cái đầu bình tĩnh."
Lưỡi kiếm của người đàn ông dường như bị bắt bài, lóe lên một cách nguy hiểm. "Ho, thì ra các ngươi thực sự là chúng! Ta nghĩ ta ngửi thấy mùi của một con chuột."
"Mm. Có phải đó là những gì ông nghĩ? Sẽ không xấu hổ nếu ông giết chúng tôi mà không học được một điều gì?
Ron không ngần ngại tấn công Naru mặc dù vẻ ngoài trẻ con của cậu. Choi Han chặn con dao găm bằng thanh kiếm của mình, đáp trả bằng một luồng khí đen gần như cắt cổ ông già.
"Như mong đợi."
Nara thở dài.
Người đứng đầu một gia đình sát thủ khét tiếng tàn nhẫn sẽ không nao núng khi giết bất cứ ai hay bất cứ thứ gì, ngay cả khi mục tiêu của họ trông giống như một đứa trẻ. Đã mười lăm năm trôi qua kể từ khi họ sụp đổ, nhưng thời gian không hề làm lu mờ sát khí của Ron Molan.
'Mình thực sự ngạc nhiên khi biết rằng chính Arm cũng đã làm điều đó. White Star thực sự đã gây thù tất cả mọi người.''
Naru không khỏi nhếch mép khi nhìn hai người trao đổi đòn.
'Ông ta sẽ tức giận biết bao nếu mình nói với ông ta ngôi nhà cũ của ông ta giờ là một trong những căn cứ bí mật của kẻ thù?'
Naru phải thừa nhận rằng có một chút hấp dẫn khi chỉ xem phản ứng của ông ta, nhưng cậu cũng biết rằng cậu có thể sẽ bị cắt lưỡi nếu nói một lời nào về điều đó.
Một tiếng hét phát ra từ hành lang.
"Này ngươi ! Ron đâu?"
Giọng nói bằng cách nào đó nghe có vẻ vô duyên và thanh lịch cùng một lúc. Một số từ nhỏ hơn có thể được nghe thấy trong câu trả lời khi một cuộc trò chuyện bắt đầu ngay bên ngoài cửa.
"Tôi không chắc lắm, thiếu gia-nim. Tôi có thể làm gì không?"
"Ta cần thêm rượu ông ta mua ngày hôm qua nhưng ta không biết ông ta lấy ở đâu. Ta gần như đã vượt qua nó. Ta đặc biệt muốn cái này."
Choi Han vẫn rút kiếm và lặng lẽ quan sát người đàn ông lớn tuổi, không tấn công cũng không mất cảnh giác, trong khi Naru lắng nghe cuộc trò chuyện. Một nếp nhăn sâu đã xuất hiện trên lông mày của người đàn ông già.
"Hm, cái đó..."
Cuốn tiểu thuyết cung cấp một chút cốt truyện về người Molans, và Công tước Fredo đã giải thích tất cả những khoảng trống còn thiếu khi giải thích về sự gia tăng đều đặn của Arm và sức mạnh của White Star.
Ron đã thâm nhập vào ngôi nhà quý tộc này nhiều năm trước và xây dựng cuộc sống ở đây với con trai mình, Beacrox. Ông ta bắt đầu cuộc sống lại lần thứ ba không phải là không thể, nhưng ông cũng gắn bó với gia đình Henituse đã cho ông và con ông một mái nhà và cơ hội thứ hai.
Đó là lý do tại sao ông ta đã cố gắng hết sức để che giấu lịch sử đẫm máu của mình với họ.
Cale Henituse, người mà ông ta đang phục vụ trực tiếp, không biết gì về điều này.
Anh ta cũng tình cờ đứng ngay ngoài cửa.
Naru giơ một ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, mỉm cười bình tĩnh khi nhìn vào mắt tên sát thủ.
"Đừng lo lắng."
Cậu đang thì thầm.
"Chúng tôi sẽ không nói gì, vậy tại sao ông không bỏ cái thứ nguy hiểm đó đi? Tôi đảm bảo với ông, chúng tôi không ở đây để gây hại cho ông hoặc gia đình Henituse. Chúng tôi chỉ cần báo cáo sự việc và chúng tôi sẽ lên đường ngay."
Với vẻ cau có nghiêm trọng, Ron nhìn giữa Choi Han, Naru và hướng phát ra giọng nói vài lần trước khi miễn cưỡng tra kiếm vào vỏ.
"Ngươi cũng cất cái đó đi."
Nụ cười dịu dàng trước đó của ông ta đã quay trở lại, mặc dù giọng điệu của ông đối với Choi Han vẫn thô lỗ.
Naru gật đầu tán thành và đi về phía cửa. Âm thanh của Cale Henituse và giọng nói của người hầu bắt đầu xa dần.
"Bây giờ, nếu cả hai người đã xong, tại sao chúng ta không đến gặp Bá tước Deruth đàng hoàng nhỉ?"
Ông già nhìn Naru như thực sự muốn giết cậu.
.
.
.
Choi Han gặp riêng Bá tước Deruth. Chà, không có Naru. Ron không để Choi Han rời khỏi tầm nhìn của mình và bước vào văn phòng của Bá tước với anh ta, nhưng Naru đã tránh xa. Mục tiêu của cậu là giúp Choi Han, nhưng cậu không thể tiết lộ bản thân với các quý tộc ở đây. Nó sẽ chỉ thêm những câu hỏi khó xử mà cậu thực sự không có khả năng trả lời.
Kết quả là họ không đến thẳng văn phòng của Bá tước Deruth. Ron không tin tưởng họ, và Naru không đổ lỗi cho ông ta. Cuối cùng ông ta sẽ biết rằng Choi Han là một người tốt và anh ta không liên quan đến Arm, nhưng lòng tin đó sẽ mất một thời gian để xây dựng. Nó hợp lí khi người quản gia hộ tống họ nửa đường qua khu đất trước khi hướng dẫn riêng Choi Han đến văn phòng của Bá tước.
Nhà bếp#2.
Đó là nơi Naru đang đợi. Cậu đã càu nhàu về việc bị đối xử như một đứa trẻ khi một người hầu phải kéo chiếc ghế đẩu cao bằng thanh ngang để cậu ngồi lên vì cậu không đủ cao để nhìn qua một bên quầy. Người hầu đó cũng có tên là Beacrox.
Mặc dù hai cha con không nói trực tiếp về Naru hay Choi Han vì cả hai đều đứng ngay đó, nhưng rõ ràng bằng cách nào đó cả hai đã giao tiếp với nhau rằng Naru cần được theo dõi và không được coi thường cậu ta.
Naru không phàn nàn. Cậu chỉ cần ngồi đợi Choi Han xử lý mọi việc.
Hơn nữa, cậu đang đói.
"Là khách, tôi sẽ được phục vụ nếu tôi muốn ăn, phải không?"
"...Đó là ưu đãi của khách."
Cười toe toét, Naru bắt gặp ánh mắt của Beacrox với một ánh mắt lấp lánh. Cách anh ta nói 'dành cho khách' dường như ngụ ý rằng đây không phải là cách áp dụng cho Naru, nhưng anh ta cũng không từ chối nó.
"Vậy tôi có thể xin chút thức ăn được không? Món thịt mà anh đang chuẩn bị trông rất ngon."
Có một cuộc chiến đang diễn ra trong tâm trí Beacrox khi anh chỉ nhìn chằm chằm vào đứa trẻ.
'Cha không nói với mình bất cứ điều gì, nhưng đôi mắt của ông ấy đang cảnh báo mình phải cẩn thận. Nhưng thật sự , đây chỉ là một đứa trẻ. Không có sức mạnh gì đến từ cậu ta.'
Người kiếm sĩ là người có sức mạnh hung bạo và khí chất sát nhân. Còn đứa trẻ này trông tỏa ra khí đe dọa như một bông hoa cúc.
Sau khi đấu tranh trong im lặng thêm một lúc nữa, Beacrox khẽ thở dài trước khi đặt một đĩa thăn bò trước mặt Naru.
"Chà, món này ngon quá."
Naru không phải là người nói điều gì đó mà cậu không có ý đó. Món ăn này không phải là trò đùa. Có một loại nước sốt nào đó làm cho thịt mềm như bơ và từng miếng tan chảy trong miệng cậu. Beacrox không nói gì, nhưng Naru nghĩ vẻ mặt cau có của anh ta trông bớt gay gắt hơn trước một chút. Sau đó, anh bắt đầu mài dao trên quầy.
Thật khó để không thấy hành động đó hơi đáng lo ngại khi biết về tài năng đặc biệt của Beacrox từ [Sự ra đời của một anh hùng].
'Chuyên gia tra tấn.'
Naru thấy lạnh sống lưng
Choi Han, Ron và Beacrox Molan. Lãnh thổ Henituse có đủ loại cá thể đáng sợ sống trong đó.
Hai miếng thịt thăn sau đó, Naru cảm thấy đã sẵn sàng để chợp mắt cùng lúc Choi Han quay lại sau cuộc nói chuyện với Bá tước.
"À, chào mừng trở lại. Nó diễn ra như thế nào?"
Ánh mắt của Choi Han có vẻ phức tạp. Anh nghi ngờ nhìn Beacrox, người cũng làm như vậy với Choi Han, trước khi anh quay lại chú ý đến Naru.
"Bá tước rất... hiểu biết. Ông ấy sẽ tiến hành một cuộc điều tra chính thức và đề nghị trả tiền để chôn cất đàng hoàng. Một số linh mục sẽ được cử đi cùng với một số binh lính vào ngày mai để bắt đầu cả hai mặt lãnh thổ."
Gật đầu, Naru rất vui khi nghe Choi Han lần đầu tiên sử dụng lời nói của mình thay vì thanh kiếm của mình.
"Ông ấy cũng cho biết sẽ đích thân nói chuyện với Abe Rowley về những gì đã xảy ra và cố gắng giúp đỡ bằng mọi cách có thể để giải quyết việc ông ấy và con gái ông ấy ở Rain City."
Nếu phần đầu của Choi Han nói chuyện có hơi cứng nhắc, thì phần tin tức này đến một cách tự nhiên hơn một chút. Anh ta có vẻ thực sự nhẹ nhõm vì những nỗ lực của họ đã mang lại những điều tốt đẹp , và Naru nhìn khuôn mặt mệt mỏi của anh ta, với những đường nét không phù hợp với vẻ ngoài trẻ trung của anh , cậu nhìn một lúc trước khi nói.
"Beacrox, anh có thể phục vụ một ít thức ăn cho Choi Han không?"
Lần này, đầu bếp có vẻ miễn cưỡng hơn nhiều khi đáp ứng yêu cầu của Naru. Choi Han cũng có vẻ sẵn sàng phản đối kịch liệt ý tưởng đó.
"Điều quan trọng là phải ăn uống đầy đủ, Choi Han. Anh cần phải chăm sóc bản thân, và thịt Beacrox đã chuẩn bị rất ngon. Anh nên ăn nó. Không sao đâu vì cả hai chúng ta đều là khách, phải không Beacrox?"
Thật khó để nói ai miễn cưỡng hơn, Beacrox trong việc chuẩn bị đĩa cho Choi Han một cách chậm chạp, hay Choi Han nhận thức ăn từ Beacrox. Cả hai trông có vẻ không hài lòng về toàn bộ sự việc, nhưng Choi Han cuối cùng cũng đặt đĩa lên quầy bên cạnh đĩa của Naru và ngồi xuống.
"Điều này thực sự tuyệt vời."
Bất cứ cuộc thảo luận nào mà Choi Han có với Bá tước đều phải có hiệu quả, bởi vì anh không chỉ có thể có được sự giúp đỡ sau vụ Làng Harris mà Ron còn có vẻ ít thù địch hơn một cách đáng kể. Có lẽ ông ta đã cảm thấy đồng cảm với Choi Han sau khi đã từng ở một trường hợp tương tự như vậy trước đây.
"...Cảm ơn."
Ron bước tới và hướng ánh mắt lạnh lùng vào Naru thay vì Choi Han.
"Tôi đã diễn cùng với cậu. Bây giờ, chính xác cậu là ai? Cậu khác với anh ta."
Ron gật đầu với Choi Han, người đã ngừng ăn một lúc để nhìn Naru.
"Cậu đến từ lục địa phía Đông."
Nó không phải là một câu hỏi. Beacrox đang theo dõi phản ứng của họ một cách cẩn thận.
Choi Han nuốt thức ăn trong miệng trước khi cau mày nhìn Naru. Anh ta gần như bĩu môi, hoặc ít nhất là phẫn nộ.
"Tôi không nói với ông ta bất cứ điều gì."
Naru phải nhịn cười.
"Không, tôi chắc chắn là anh không làm thế. Họ có thể biết được vì họ cũng đến từ lục địa phía Đông. Gia đình họ xuất thân khá có tiếng tăm trong thế giới ngầm. Hoặc, tôi nên nói, họ đã từng, nhưng không còn nữa?"
Beacrox, người vẫn chưa có một bức tranh toàn cảnh về những gì đang diễn ra, trông khá sốc trước những lời của Naru.
Mặt khác, Ron dường như không hài lòng chút nào khi được nhắc về sự suy sụp của gia đình họ. Ông ta hướng nụ cười tàn bạo của mình với Naru trước khi đánh bóng một con dao găm xuất hiện như thể từ không khí mỏng.
"Tôi tự hỏi, cậu thực sự không đến đây để chết sao?"
'Ông già độc ác này.'
Naru ngả người ra sau ghế, tạo khoảng cách giữa mình và Ron càng xa càng tốt.
"Tôi đã nói với ông lý do tại sao chúng tôi đến. Khi Choi Han ăn xong, chúng tôi sẽ rời đi."
Tất nhiên, Naru không định rời đi mà không gieo những hạt giống liên kết hai bên này.(Translator: ý chỉ muốn tạo ra những cơ hội cho Ron, Choi Han liên kết với nhau, như kiểu gieo hạt giống rồi để chúng tự nảy mầm vậy) Rốt cuộc, họ Molans có một khoản nợ lớn phải giải quyết với White Star.
Naru quay sang Beacrox và nở nụ cười thiên thần nhất.
"Cảm ơn anh một lần nữa vì thức ăn. Nó rất là ngon. Như lời cảm ơn của tôi, tôi sẽ kể cho anh nghe một điều thú vị mà tôi đã học được ngày hôm nay."
Căn phòng trở nên rất yên tĩnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ma cà rồng trẻ tuổi.
"Những người chịu trách nhiệm cho sự sụp đổ của cả năm gia đình sát thủ vĩ đại – họ cũng giống như những kẻ đã giết tất cả người dân trong làng của người này. Có mười lăm người trong số họ, và họ đều là những sát thủ được đào tạo bài bản."
Naru chỉ vào Choi Han.
"Nhưng ngay cả khi làm việc theo nhóm, họ cũng không thể hạ được một đòn nào vào tên này."
Hạt giống đầu tiên.
Beacrox cuối cùng đã đi theo Choi Han trong tiểu thuyết vì anh ta ngưỡng mộ khả năng sử dụng kiếm của Choi Han. Naru ưu tiên tránh đánh nhau, nhưng cậu vẫn cần gây ấn tượng với đầu bếp rằng Choi Han đủ tài năng để theo đuổi.
"Nhưng anh biết tôi thấy lạ điều gì không?"
Và hạt giống thứ hai.
Ánh mắt của Naru trở nên nghiêm túc khi mắt cậu hướng về phía Ron.
"Gần đây tôi đã phát hiện ra rằng tất cả, trừ một trong những hộ gia đình sát thủ thực sự đã 'ngã xuống'. Rõ ràng, có một tộc trưởng-nim đã sợ hãi trước những kẻ tấn công của họ và nhóm của họ đã bị thu phục thay vì bị tiêu diệt bởi chúng. Tôi chỉ nghĩ nó thật thú vị."
Vẻ mặt của Ron không còn vẻ duyên dáng hay giả vờ trước đó, hoàn toàn cứng rắn để lộ bộ mặt thật của ông ta. Một người đàn ông ở độ tuổi 60 đã từng mất tất cả một lần, nhưng đã trốn thoát cùng với mạng sống của mình, con trai và cuộc trả thù không thể giải quyết được trong suốt cuộc đời. Cảm xúc của ông mâu thuẫn rõ ràng, cuộc sống mệt mỏi và thoải mái mà ông ta đã thiết lập, gắn liền với tinh thần trách nhiệm, trong khi những ham muốn của ông bùng cháy qua chính những hạn chế đó.
Ron chưa bao giờ nghe một điều như vậy trước đây. Ông ta không quan tâm nhiều đến đứa trẻ rất sắc như thể là thanh kiếm vì sự kiêu ngạo và thù địch của cậu ta, nhưng ông ta càng không thích đứa trẻ này. Trực giác của lão sát thủ với tư cách là người đã từng lấy đi mạng sống của rất nhiều cường giả mách bảo rằng cậu bé này không hề bình thường.
Mặc dù ông ta chắc chắn không coi những gì ông đang nghe chỉ là lời nói bên ngoài, nhưng có nhiều điều mà đứa trẻ này đã nói cho đến nay là không thể bác bỏ. Đó là phần đáng sợ. Khả năng nắm bắt thông tin của cậu thực sự đáng sợ. Nhiều đến mức Ron có xu hướng tin cậu ta, ngay cả khi cậu ta thiếu bằng chứng để hỗ trợ cho bất kỳ tuyên bố nào của mình.
Chỉ cần ý nghĩ đơn thuần về việc một trong năm người đứng đầu gia đình đứng về phía nhóm đó là đủ để khiến sự điềm tĩnh băng giá thường ngày của ông ta lung lay với sự không chắc chắn. Lửa địa ngục sôi sục trong máu ông. Nghĩ rằng khác với ông, một người phải rời bỏ mái ấm, niềm kiêu hãnh, cuộc sống của mình, sau khi nhìn gia đình mình bị giết trước mặt mình, ngoài kia còn có một cựu tộc trưởng khác đã bán tất cả những thứ đó cho một nơi ấm cúng như một con chó cưng của kẻ thù.
Nó làm ông phát ốm. Ông ta muốn cắt cổ một thứ gì đó chỉ để lấy lại cảm giác kiểm soát.
"Chúng tôi đi ngay bây giờ."
Naru nói với giọng điệu kinh doanh khi nhảy xuống khỏi ghế, duỗi tay trước khi chỉnh lại áo choàng. Choi Han lặng lẽ cảm ơn Beacrox về bữa ăn và đứng dậy.
Cả hai Molan đều không di chuyển để hộ tống họ, Beacrox nhìn chằm chằm vào bao kiếm của Choi Han trong khi Ron đang nhìn chằm chằm vào Naru. Cả hai đều chìm sâu trong suy nghĩ.
Naru không thể không mỉm cười khi cậu mở cửa hành lang và bắt đầu quay trở lại con đường họ đã đến.
Trước khi họ có thể đi đến cuối hành lang, Choi Han thì thầm với cậu.
"Tôi không nghĩ chúng ta nên tin tưởng họ, Naru-nim. Tại sao cậu...?"
"Nói cho họ biết tôi đến từ đâu? Hoặc tiết lộ rằng tôi biết về họ?"
Nara lắc đầu. Điều đó sẽ không làm được.
Choi Han sẽ cần học cách chấp nhận sự giúp đỡ của những người có quyền lực khác để có thể hoàn thành tốt công việc của mình. Đây chỉ là đặt nền móng cho sự hợp tác trong tương lai.
"Anh nên cố gắng hòa thuận với họ. Họ đã phải chịu đựng tương tự."
"Nhưng..."
'Aigoo, anh ta luôn ngờ vực như vậy sao? Có lẽ đó là do mình đã nói với anh ta khá nhiều?"
Có lẽ có rất nhiều thứ đang diễn ra trong đầu anh ta ngay bây giờ với tất cả những gì đã xảy ra. Naru cố gắng kiên nhẫn.
"Choi Han. Tôi biết họ là ai trước khi đến đây. Tôi biết có khả năng họ cũng sẽ cố giết tôi. Điều này là bình thường đối với một người như tôi."
Khi Naru không nhận được phản hồi, cậu cho rằng ý của mình đã đến đúng với Choi Han, nhưng đó chỉ là do suy nghĩ của Choi Han ngày càng trở nên phức tạp hơn.
Anh nhìn vào phía sau đầu của cậu bé thấp hơn anh rất nhiều, chiều cao chỉ vừa đến thắt lưng. Ngay cả khi cậu không còn trẻ như vẻ bề ngoài của mình, Choi Han vẫn không khỏi cảm thấy mình nên làm người dẫn đầu vì người tự tin đi trước anh nhỏ hơn rất nhiều.
Naru Von Ejellan.
'Ngay cả khi mình chĩa kiếm vào cậu ta trước khi nói chuyện với cậu ta.'
Sau khi bị đe dọa và bị vũ khí chĩa vào mình nhiều lần trong một ngày, Naru dường như không có thái độ. Hơn thế nữa, cậu đang đề nghị Choi Han kết thân với ông già đó và đầu bếp, cả hai người thực tế đều tỏa ra sát khí? như thể chẳng có gì xảy ra cả?
'Điều này là bình thường đối với một người như tôi.'
Đó là những gì Naru đã nói.
Có phải vì cậu ta là Ma cà rồng? Hay bởi vì cậu ta bằng cách nào đó có mối liên hệ với Arm và biết rõ hơn Choi Han chính xác họ có bao nhiêu sức mạnh?
Cậu ta che giấu sự hiện diện của mình ngay từ khi Choi Han nhìn thấy cậu. Ngay cả sau khi tiết lộ với Choi Han rằng cậu có thể sử dụng phép thuật, Naru cũng giấu mana của mình. Có cảm giác như cậu đang làm theo một ai đó bị ngăn cách bởi một tấm màn che.
Choi Han không biết lý do chính xác cho thái độ của Naru, nhưng nó khiến nỗi tuyệt vọng của chính anh cảm thấy bớt cô đơn hơn một chút. Anh quyết định phải nhanh lên để không bị tụt lại phía sau.
.
.
.
Trước khi rời khỏi dinh thự, Naru và Choi Han đã gặp phải một vấn đề nhỏ.
"T-Thiếu gia-nim! Chờ đã!"
Một người quản gia khác, người này trẻ hơn Ron, đã hét lên từ hành lang liền kề với khu tiếp khác ngay khi họ chuẩn bị rời đi.
"Hm? Ai đây?"
"Ho?"
Naru cố không nhếch mép cười. Đó là cùng một giọng nói phát ra từ bên kia cánh cửa trước đó. Tiếng gọi của người quản gia sẽ rõ ràng ngay cả khi Naru không nhận ra giọng nói của anh ta.
"Xin lỗi, chúng tôi chỉ đang rời đi sau khi báo cáo với Bá tước."
Naru quay lại và lịch sự chào Cale Henituse.
------------------------
Translator: #Riin.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro