-14-

Vương Sở Khâm đợi bên ngoài, lúc Tôn Dĩnh Sa đi ra, anh đang xem kết quả kiểm tra bệnh nhân do Lâm Thanh Duy gửi tới.

- Thiếu gia.

Quản gia bên cạnh cúi người nhắc nhở, Vương Sở Khâm lúc này mới quay đầu nhìn người mới tới.

Phòng chờ yên tĩnh không tiếng động, quản gia bên cạnh và nhân viên nơi này đều nhìn Tôn Dĩnh Sa từ từ bước đến. Cô gái trước mắt cổ áo cao cao dựng thẳng, như hở như không, tôn lên chiếc cổ thiên nga tinh tế. Hai đường xẻ tà mở ra, đôi chân trắng nõn lúc bước đi như ẩn như hiện, đong đưa quyến rũ.

Sườn xám dịu dàng nội liễm phối hợp với Tôn Dĩnh Sa xinh đẹp động lòng người, vừa quyến rũ vừa đoan trang, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều lộ hết nét phong hoa tuyệt thế.

Chuyện này thợ trang phục và chuyên gia trang điểm đều đã cố gắng hết sức, nhưng vóc dáng và khuôn mặt gợi cảm của Tôn Dĩnh Sa quả thực không tiện trang điểm theo hướng gái nhà lành.

- Em chưa mặc sườn xám bao giờ, cảm giác cũng không tệ.

Tôn Dĩnh Sa nói với Vương Sở Khâm:

- Thế này anh có hài lòng không?

Phụ nữ Vương gia thường xuyên mặc sườn xám, anh nhìn đã quen. Nhưng vào lúc này, anh lại thất thần trong chốc lát. Bảo thủ? Anh tính sai rồi, dù trang phục có truyền thống đến mấy cũng không thể nào che đậy phong thái của cô. Mà sườn xám lại càng tôn lên cái đẹp của phái nữ một cách tinh tế, eo thon mảnh khảnh, phía trên nữa là đường cong đầy đặn tươi mọng của cô... Vương Sờ Khâm hơi bất đắc dĩ, cô gái này, đúng là quá quyến rũ.

- Nè, rốt cuộc có hài lòng không hả?

Tôn Dĩnh Sa lại hỏi.

- Tạm được, đi thôi.

Vương Sở Khâm xoay người, đi về phía cửa.

- Chỉ tạm được?

Tôn Dĩnh Sa trố mắt, quay qua quản gia bên cạnh:

- Này ông nói xem, chỉ tạm được thôi à?

Quản gia thình lình bị hỏi, sững sờ, vội cung kính cúi đầu không nhìn cô.

Tôn Dĩnh Sa không từ bỏ, truy hỏi:

- Không đẹp sao?

Quản gia:

-...Cô Tôn mặc thế này cực kỳ đẹp.

Tôn Dĩnh Sa lúc này mới gật gật đầu, vỗ vỗ vai quản gia:

- Tôi biết thiếu gia nhà ông mắt có vấn đề mà.

Quản gia:

-...

Thay đồ xong, cuối cùng xe chính thức lái về hướng Vương gia. Khoảng nửa tiếng sau, xe dừng lại.

Quản gia cung kính nói:

- Thiếu gia, Tôn tiểu thư, đến rồi ạ.

Tôn Dĩnh Sa nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, cô luôn biết Vương gia đặc biệt nhưng không ngờ đặc biệt thế này. Tòa nhà lớn nồng đậm hơi thở cổ xưa, tựa như đại viện hào môn cổ đại, không hề có mùi hiện đại.

Vương Sở Khâm xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa xe cho cô.

Quản gia dẫn đường cho hai người, sau khi vào nhà, vài người có vẻ là người làm ở bên cạnh đều cung kính gọi với Vương Sở Khâm:

- Nhị thiếu gia.

Anh gật nhẹ đầu, không nói gì.

Sau khi qua cửa, một hành lang gỗ thật dài xuất hiện trước mắt, vài người đi bên trên tạo ra tiếng bước chân nhẹ nhàng, lộc cộc lộc cộc... Tôn Dĩnh Sa chợt cảm thấy, đây chính là khúc nhạc dạo vượt hàng trăm năm.

Ánh mắt cô lặng lẽ đánh giá chung quanh, trên hành lang, những người ăn mặc như vậy tới tới lui lui, lúc thấy nhóm người họ thì an tĩnh dừng bước, chờ họ qua mới tiếp tục làm công việc của chính mình.

Qua hành lang là một phòng khách, trước phòng đặt một chiếc bàn lớn bằng gỗ hoàng hoa lê, mép bàn chồng danh thiếp tranh chữ, xung quanh còn có bút nghiên giấy mực và vài cái giá gỗ tử đàn... mùi thư hương nơi đây nồng nặc, không hề nhìn ra Vương gia thế hệ này lấy kinh doanh làm chủ. Người không biết, có lẽ sẽ cho rằng đây là một gia đình Nho học truyền thống.

Họ vừa vào phòng khách, nơi khúc quanh bên hông vang lên tiếng bánh xe nhẹ nhàng chuyển động trên nền nhà, xuất hiện theo hướng âm thanh ấy là một chàng trai ngồi xe lăn, ngoại hình có vài nét giống Vương Sở Khâm nhưng thoạt nhìn ôn hòa hơn Vương Sở Khâm nhiều, nho nhã lịch sự, trên mặt đeo đôi kính viền tơ vàng:

- Sở Khâm, Dĩnh Sa.

Tôn Dĩnh Sa hơi bất ngờ, trước đây cô không quá quan tâm đến chuyện của Vương gia nên không biết chàng trai ngồi xe lăn đột nhiên xuất hiện này là ai. Nhưng anh ấy gọi cô là Dĩnh Sa với giọng điệu như trưởng bối...

- Anh, sao anh...

Vương Sở Khâm tiến lên hai bước ngồi xổm xuống trước mặt, đưa tay chạm vào chân anh ấy.

Anh? Quả nhiên là Vương Chính Hiến.

- Dạo này có chút không khỏe, lười đi bộ.

Dứt lời, Vương Chính Hiến nhìn về phía Tôn Dĩnh Sa:

- Dĩnh Sa, hiếm khi tới, nhất định đừng câu nệ, có chuyện gì cứ căn dặn người dưới làm nhé.

Tôn Dĩnh Sa gật đầu với anh ấy:

- Vương tiên sinh, lần đầu gặp mặt.

Vương Chính Hiến nói:

- Đừng khách sáo như vậy, đều là người nhà cả. Muộn thế này mới đến, nhất định là mệt lắm nhỉ.

Tôn Dĩnh Sa lắc đầu:

- Không ạ.

Vương Chính Hiến cười:

- Lát nữa về phòng nghỉ ngơi cho tốt. Bà nội biết hai em tới, nhất định là muốn gặp hai em.

Tôn Dĩnh Sa nói:

- Tụi em đi gặp bà nội ngay đây.

Vương Chính Hiến gật đầu, vẫy tay với người đàn ông ở phía sau đẩy xe lăn:

- Bảo người dẫn nhị thiếu gia và Tôn tiểu thư đến chỗ bà nội.

Người đàn ông đó cất tiếng vâng, sai hai người bước qua.

Vương Chính Hiến nói:

- Sở Khâm, bà nội dạo này chép kinh sách ở "đài Quan Ngư" mới xây, anh sợ em không biết chỗ đó nên bảo người dẫn hai em đi.

Vương Sở Khâm đứng dậy:

- Được.

Tôn Dĩnh Sa và Vương Sở Khâm đi theo một hướng khác, cô dường như lơ đãng quay đầu nhìn Vương Chính Hiến, anh ấy ngồi trên xe lăn luôn nhìn theo bọn họ.

Tôn Dĩnh Sa quả thực không ngờ, Vương Chính Hiến mạnh mẽ vang dội, quản lý Vương gia to lớn trong lòng bàn tay trong lời mẹ cô lại có dáng vẻ ôn hòa như vậy, hơn nữa, có vẻ như sức khỏe không quá tốt.

- Vương Sở Khâm.

- Ừm.

- Chân anh trai anh không sao chứ?

Nghe giọng điệu Vương Sở Khâm ban nãy thì chân Vương Chính Hiến vốn dĩ bình thường.

Vương Sở Khâm nói:

- Bình thường sức khỏe anh ấy không tốt lắm, nhưng rất ít khi ngồi xe lăn.

Nói đến đây, anh nghiêng mắt nhìn người dẫn đường bên cạnh:

- Anh tôi gần đây đều vậy sao?

- Đại thiếu gia mấy ngày nay nói có chút mệt mỏi nên mới ngồi xe lăn ạ.

- Bác sĩ nói thế nào?

- Cái này... tôi không rõ ạ.

Vương Sở Khâm ừ rồi không nói gì nữa.

Tôn Dĩnh Sa cũng không hỏi, không biết tại sao, sau khi bước qua cổng căn nhà này, cô rất tự giác an tĩnh lại. Có lẽ nơi này vốn sẵn có bầu không khí ràng buộc người khác? Cô nghiêng mắt nhìn Vương Sở Khâm sắc mặt lạnh nhạt, Vương gia truyền thống như vậy lại cho ra một Vương Sở Khâm yêu thích tây y, đây có tính là đột biến không?

Đến "đài Quan Ngư", chỉ có Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa đi vào, những người khác không liên quan đều ở lại bên ngoài.

"Đài Quan Ngư" xây ở giữa hồ, là một công trình kiến trúc gỗ vừa đặc biệt vừa trang nhã. Cầu nhỏ uốn lượn quanh co từ mặt hồ cho đến trong nhà.

Lúc sắp đến cửa, Tôn Dĩnh Sa đưa tay kéo ống tay áo Vương Sở Khâm. Anh dừng bước, quay đầu nhìn cô:

- Sao thế?

Tôn Dĩnh Sa hỏi dò:

- Bà nội anh có dữ không?

Vương Sở Khâm sững sờ, ánh mắt xẹt qua ý cười hiếm thấy:

- Em đang sợ à?

- Không, không phải sợ, chỉ là chuẩn bị tâm lý.

Vương Sở Khâm nhìn cô đầy hàm ý:

- Dù bà nội thực sự rất dữ đi nữa, em là cháu dâu mà bà nhận định, em cho rằng bà sẽ đối xử với em thế nào?

Tôn Dĩnh Sa nhướng mày, nói cũng đúng, là Vương gia họ nhất quyết chọn cô chứ không phải cô mặt dày mày dạn bám lấy họ.

- Vào thôi.

Tôn Dĩnh Sa gật đầu:

- Được.

Tiến vào phòng, từ xa cô đã thấy Hoắc lão phu nhân ở sau bàn.

Hoắc lão phu nhân tên Hoắc Vạn Quân, hồi trẻ là một thiên kim tiểu thư nổi tiếng đế đô, xuất thân cao quý, danh môn vọng tộc, ăn ngon mặc đẹp nhưng không phải là một tiểu thư yểu điệu tùy hứng, không chỉ tướng mạo mà tài hoa của bà cũng rất hơn người.

Sau đó bà gả vào Vương gia, ở Vương gia, bà không phải chỉ làm một thiếu phu nhân đơn thuần. Bà giúp chồng quản lý toàn bộ Vương gia đâu ra đấy, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, quả thực là một người vợ tài đức.

Tôn Dĩnh Sa theo Vương Sở Khâm bước tới trước, dáng vẻ Hoắc Vạn Quân hoàn toàn hiện rõ. Đúng như cô nghĩ, Hoắc Vạn Quân lớn tuổi vẫn như xưa, sự ung dung cao quý của bà không phải chỉ một ngày mà ra, khí chất của bà có bẩm sinh, cũng có sự lắng đọng qua năm tháng.

- Bà nội.

- Bà nội.

Tôn Dĩnh Sa gọi theo Vương Sở Khâm.

Hoắc Vạn Quân đặt bút lông trong tay xuống, ngước mắt nhìn hai người:

- SaSa tới rồi.

- Dạ, bà nội.

Tôn Dĩnh Sa nhìn sang, không hề lùi bước trước ánh nhìn lạnh lẽo đã thành thói quen của Hoắc Vạn Quân:

- Nay mới đến thăm bà, là Dĩnh Sa thất lễ, sức khỏe bà vẫn khỏe chứ ạ?

Nói những lời khách sáo thì Tôn Dĩnh Sa cũng không vừa.

Hoắc Vạn Quân hỏi:

- Bà rất khỏe, ngược lại là cháu đấy, nghe nói dạo trước cháu luôn ở bệnh viện, bây giờ không sao chứ?

- Dạ cháu khỏi hẳn rồi ạ, khiến bà nội nhọc tâm rồi.

Hoắc Vạn Quân gật đầu, vẻ mặt vẫn trang trọng nghiêm túc:

- Để Sở Khâm chăm sóc cháu cho tốt.

- Dạ.

Hoắc Vạn Quân nói với Tôn Dĩnh Sa xong, mới nhìn Vương Sở Khâm:

- Sở Khâm, bao lâu cháu chưa về rồi?

Vương Sở Khâm:

- Dạ nửa năm ạ.

- Nửa năm, cháu không nói bà còn tưởng là mấy năm đấy.

Lúc Hoắc Vạn Quân nói câu này, ngữ điệu hơi bất mãn, nhưng Tôn Dĩnh Sa nghe ra được sự dung túng trong giọng bà.

Mà Vương Sở Khâm nghe xong, sắc mặt vẫn rất nghiêm túc:

- Xác thực chỉ là nửa năm ạ, trí nhớ bà nội hơi thoái hóa, năm nay có kiểm tra sức khỏe chưa ạ?

Khóe môi Tôn Dĩnh Sa co rút.

Hoắc Vạn Quân lườm anh:

- Cháu yên tâm, sức khỏe của bà nội cháu còn rất tốt.

Vương Sở Khâm:

- Vậy cháu yên tâm rồi.

- Tâm của cháu đừng có tùy tiện yên, rất nhiều chuyện còn chờ cháu hoàn thành đấy.

Hoắc Vạn Quân chuyển đề tài:

- Cháu và SaSa định chừng nào sinh con?

Mặt Tôn Dĩnh Sa ngớ ra, tại sao tiết tấu nhanh như vậy?

Vương Sở Khâm rất bình tĩnh:

- Bà nội, tụi cháu vẫn chưa kết hôn.

- Cháu đừng lấy cả đống cớ để qua loa với bà, trước đây hỏi cháu cháu nói vẫn chưa đính hôn, đính hôn rồi cháu nói vẫn chưa kết hôn. Nếu kết hôn rồi, cháu còn định lấy cớ gì đây?

Vương Sở Khâm chuyển hướng sang Tôn Dĩnh Sa:

- Lấy cớ gì nhỉ?

Tôn Dĩnh Sa: nè nè, đừng đá vấn đề cho em chứ.

- Cháu còn hỏi người ta hử?

Tôn Dĩnh Sa ho khan:

- Ưm... Bà nội, tụi cháu còn trẻ, không vội ạ.

Sinh con gì chứ, cô đang tuổi hoa mơn mởn, vóc dáng thướt tha, không cần sinh con lúc này đâu...

- Bọn người trẻ các cháu, haiz.

Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa nhìn nhau.

Cô nhướng nhướng mày, nếu cô không nhìn lầm, vẻ mặt đó của anh là hài lòng? Hài lòng về chuyện cô ngăn đề tài của Hoắc lão phu nhân?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro