-18-
Hôm qua sau khi cô nói với Hà Địch người đàn ông "tay nắm tay" với cô là Vương Sở Khâm thì Hà Địch không còn gọi điện thoại tới quấy rầy cô nữa. Sau đó Tôn Dĩnh Sa lên weibo xem tiến triển sự việc thì thấy Hà Địch dùng câu nói đơn giản "chỉ là bạn bè" cho qua.
Buổi trưa cơm nước xong xuôi, cô và con mèo mập Ô Đồng tản bộ trong sân, nói chính xác là cô tản bộ còn Ô Đồng đại gia thì được bế.
- Đồ mèo lười, bảo mày đi thì mày nằm ườn ra đất, nhất định phải tao bế mới được à?
Ô Đồng ngáp một cái, con mắt uể oải nheo lại, bày ra tư thái "ngươi là quan hót kít do trẫm khâm định".
Tôn Dĩnh Sa thấy vậy nắm đuôi nó, mắng:
- Mèo kiêu ngạo, y hệt nhị thiếu gia nhà mày, có phải Vương gia các mày chỉ toàn nuôi ra thể loại như vậy không?
Lời vừa dứt, phía sau chợt vang lên tiếng cười trầm thấp êm tai.
Tôn Dĩnh Sa quay đầu, phát hiện là Vương Chính Hiến ngồi xe lăn.
- Ơ... Vương tiên sinh.
Vẻ mặt Vương Chính Hiến ôn hòa, nhẹ nhàng nói:
- Em gọi anh là anh cả giống Sở Khâm là được rồi.
Tôn Dĩnh Sa xấu hổ gật đầu:
- Anh cả.
- Ừ.
Vương Chính Hiến ra hiệu cho Chu Diễn phía sau đẩy xe lăn tới trước một chút.
Anh đưa tay vuốt Ô Đồng, cười nói:
- Em nói không sai, Ô Đồng và Sở Khâm có cùng một tính cách: người sống chớ lại gần.
Tôn Dĩnh Sa cười khan hai tiếng:
- Ơ, hồi nãy là em giỡn, Vương gia sao có thể chỉ có một thể loại đó chứ, như anh cả đây là khác rồi.
Vương Chính Hiến lịch sự nho nhã, thái độ hiền hòa, thoạt nhìn chính là một chàng trai lịch thiệp lễ độ.
Có điều... Tôn Dĩnh Sa biết, đây e chỉ là bề nổi. Vương Chính Hiến có thể quản lý khống chế Vương gia lớn như vậy, không thể nào không có tâm tư và thủ đoạn.
- Em đúng là một cô gái rất đặc biệt, hèn gì Sở Khâm thích em.
- Thích em?
Tôn Dĩnh Sa vui vẻ:
- Anh nhìn ra được à?
Em còn không nhìn ra đây.
Vương Chính Hiến:
- Em và Sở Khâm trời sinh có duyên phận, cậu ấy luôn đối xử với em rất đặc biệt.
- Trời sinh à...
Tôn Dĩnh Sa nhướng mày:
- Chắc là duyên phận do trưởng bối đắp nên, xem như là sau này mới có...
Vương Chính Hiến cong môi:
- Bất kể là đắp nên hay là tự nhiên, dù sao các em cũng đã quen biết nhau rồi. Dĩnh Sa, em cảm thấy nó thế nào?
Vương Chính Hiến hỏi thẳng, Tôn Dĩnh Sa trả lời cũng rất thẳng:
- Hơi lạnh lùng chút nhưng cũng xem như ga lăng lịch sự, đương nhiên, quan trọng là ở chỗ anh ấy rất đẹp trai.
Lời này vừa thốt, ngay cả Chu Diễn phía sau Vương Chính Hiến cũng không kiềm được cong khóe miệng, vị Tôn tiểu thư này đúng là quá thẳng thắn...
Vương Chính Hiến bật cười:
- Đúng, em nói đều đúng.
Tôn Dĩnh Sa ho hai tiếng, phản ứng lại là ban nãy mình trả lời quá nông cạn, làm hỏng hình tượng của mình và Tôn gia, thế là cô bổ sung rất nội hàm:
- Kỳ thực Vương Sở Khâm có rất nhiều ưu điểm bên trong, chẳng hạn như y thuật tốt, cứu giúp người bị thương, toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa ra hào quang lấp lánh.
- Sở Khâm quả thực yêu y học, cho nên ban đầu mới kiên quyết không để ý đến sự phản đối của người nhà mà học y.
Tôn Dĩnh Sa tò mò nói:
- Mọi người lúc trước đều phản đối? Tại sao phản đối?
Ánh mắt Vương Chính Hiến sâu thẳm:
- Chu gia chưa từng có con cháu học y, bất kể là thương nghiệp hay chính trị, Vương gia luôn ở vị trí cao. Vì thứ Sở Khâm muốn quá đặc biệt nên không ai ủng hộ.
- Cuối cùng anh ấy vẫn học y.
Vương Chính Hiến nói:
- Đúng vậy, nó thích là tốt. Tuy các trưởng bối không hiểu nhưng anh vẫn lựa chọn ủng hộ nó, anh chỉ có một đứa em trai này, để nó không bị Vương gia ràng buộc cũng tốt.
Tôn Dĩnh Sa hơi kinh ngạc, Vương gia, ràng buộc... Vương Chính Hiến mà lại nói với cô những lời như vậy. Nhưng nghe ra thì nhờ Vương Chính Hiến ủng hộ nên con đường của Vương Sở Khâm hiện tại mới thông thuận như thế.
Anh ấy thật sự để tâm đến người em trai này.
- Sở Khâm tính tình nhạt nhẽo nhưng thực tế bụng dạ không xấu. Dĩnh Sa, anh hi vọng em có thể hiểu, cũng hi vọng hai em tốt đẹp.
Tôn Dĩnh Sa phục hồi lại tinh thần:
- Dạ, sẽ vậy mà...
Chu Diễn đẩy Vương Chính Hiến rời đi.
Tôn Dĩnh Sa không tiếp tục tản bộ nữa, bế Ô Đồng về phòng.
Vừa tới đầu hành lang căn phòng, cô thấy Vương Sở Khâm từ bên trong bước ra.
Cô vội vàng kêu to:
- Vương Sở Khâm, Vương Sở Khâm, anh qua đây.
Bước chân anh dừng lại, nhìn cô, nhưng không hề bước tới theo lời cô.
Tôn Dĩnh Sa thấy anh không di chuyển bèn chạy về phía anh:
- Mau đón lấy mau đón lấy, em bế không nổi rồi.
Cô vừa chạy tới trước mặt anh liền thảy Ô Đồng qua, Ô Đồng đơ mặt bay một đường vòng cung nhỏ, chuẩn xác rơi vào lòng anh.
Vương Sở Khâm:
- ...
Ô Đồng: "méo?"
Tôn Dĩnh Sa vung vung tay:
- Đòi mạng mà, tê tay quá.
Tôn Dĩnh Sa:
- Sao không để nó xuống tự đi?
- Anh hỏi nó ấy.
Tô Dĩnh Sa lườm Ô Đồng:
- Vốn em muốn mang nó đi dạo trong sân cho giảm béo, nhưng nó vừa dính đất là ì ra đó, em hết cách mới phải bế nó lại.
Vương Sở Khâm nghe xong, hạ mi mắt nhìn Ô Đồng:
- Thật lười đến vậy à?
Vẻ mặt Ô Đồng "vô tội": "Meo ~ "
Tôn Dĩnh Sa híp mắt cảnh cáo:
- Đừng giả bộ, mày chính là như vậy.
Móng vuốt Ô Đồng lướt qua mặt, vùi người trong lòng Vương Sở Khâm không lên tiếng.
Anh lắc đầu bó tay:
- Lần sau nó ì ra cũng đừng để ý tới nó, để tự nó về.
- Không được.
Tôn Dĩnh Sa chớp mắt nhìn anh:
- Bằng không lần sau anh dứt khoát tản bộ chung đi, Ô Đồng chắc chắn nghe lời anh.
Vương Sở Khâm im lặng một lát:
- Cũng được.
Hai ngày sau đó, anh thật sự đúng giờ cùng họ tản bộ trong sân.
Ô Đồng uể oải đi đằng trước, cô và Vương Sở Khâm theo đằng sau.
- Không cho dừng lại, mới năm phút thôi.
Ô Đồng quay đầu, ai oán nhìn anh.
Khóe môi Vương Sở Khâm hơi cong lên:
- Ừ, nghe cô ấy.
"Meo!" Ô Đồng tức giận quay đầu lại, tiếp tục di chuyển bước chân một cách không tình nguyện.
Tôn Dĩnh Sa đắc ý nhìn cái mông của nó:
- Quả nhiên vẫn là anh có sức uy hiếp, Vương Sở Khâm, trước đây có phải anh từng ngược đãi nó không, xem nó ngoan vậy kìa.
Vương Sở Khâm:
- Trước đây nó cũng rất nghe lời mẹ.
Tôn Dĩnh Sa trừng mắt:
- Tức là nó chỉ bắt nạt một mình em?
Vương Sở Khâm lắc đầu:
- Cũng không phải, ngoại trừ ở trước mặt anh và mẹ, Ô Đồng đều không quá ngoan.
- Vậy là quá đáng.
Tôn Dĩnh Sa bước lên trước hai bước ngồi xổm xuống, chặn đường Ô Đồng:
- Mèo mập, tao phải nhắc nhở mày một câu, mày đừng có đắc tội tao đấy, đắc tội tao không có kết quả tốt đâu.
"Meo." Vô cùng khinh thường.
- Không tin?
Tôn Dĩnh Sa véo tai nó:
- Nhị thiếu gia mà mày sợ sau này cũng phải nghe lời tao, mày dám không nghe à?
Vương Sở Khâm nghe vậy sững sờ, nhìn dáng vẻ vô cùng khẳng định của Tôn Dĩnh Sa, anh không hiểu tự tin của cô từ đâu ra?
- Vương Sở Khâm, anh nói xem có phải không?
Còn dám hỏi anh? Anh thưởng cô một ánh mắt lạnh lùng, hờ hững đi về phía trước.
- Nè nè nè.
Tôn Dĩnh Sa đuổi theo:
- Anh không thể cho em mặt mũi trước mặt Ô Đồng à?
Mày Vương Sở Khâm khẽ nhướng:
- Lời này nói ra, Ô Đồng cũng sẽ không tin.
Tôn Dĩnh Sa:
- ...
Cô ở Vương gia ăn ngon uống ngon, thường đùa giỡn Ô Đồng, trêu Vương Sở Khâm, thời gian năm ngày nhanh chóng trôi qua. Hôm nay là ngày cô từ đế đô về Tôn gia.
Tôn Dĩnh Sa lúc đến không có hành lý gì nhưng lúc về lại mang hai va ly lớn, bên trong toàn bộ đều là chiến lợi phẩm mấy ngày nay. Có của Vương gia tặng, cũng có của tự cô mua.
- Ô Đồng, nhớ nhớ tao đấy nhé.
Lúc sắp lên xe, Tôn Dĩnh Sa lưu luyến lại giày vò con mèo mập.
"Meo." Ô Đồng rất có linh tính, có thể cảm nhận được cô sắp rời đi, ánh mắt luôn biếng nhác hiếm hoi mang theo cảm xúc khác.
Hoắc Vạn Quân cười nói:
- Nếu cháu thích Ô Đồng như vậy, lần sau bảo Sở Khâm mang tới sống với cháu.
Mắt Tôn Dĩnh Sa sáng lên:
- Vậy đương nhiên là tốt. Ô Đồng, lần sau chúng ta gặp nha.
"Meo."
- Bà nội, anh cả, cháu đi trước đây, mọi người chú ý sức khỏe.
- Được, đi đường cẩn thận.
Tôn Dĩnh Sa gật đầu, cuối cùng mới nhìn Vương Sở Khâm, không nói nhiều gì cả, chỉ làm động tác tay gọi điện thoại. Hoắc Vạn Quân và Vương Chính Hiến thấy vậy mỉm cười hiểu rõ, Vương Sở Khâm mím mím môi, trước sau như một không có biểu hiện gì đặc biệt.
Tôn Dĩnh Sa không hề để bụng, dù sao cô đã quen lâu rồi. Cô ngồi vào xe, tài xế Vương gia khởi động xe, dần dần đi xa.
Cổng Vương gia đại trạch, Vương Sở Khâm đang định rời đi thì bị Vương Chính Hiến gọi lại.
- Lần này Dĩnh Sa tới, anh quên đưa em ấy cái này.
Vương Chính Hiến xòe tay ra, bên trong là một viên đá quý màu xanh lục hình giọt nước lẳng lặng nằm, óng ánh long lanh, thoạt nhìn giá trị không nhỏ.
Viên đá quý màu xanh lục này là đồ của mẹ, trước đây bà nói sẽ truyền nó cho con dâu, sau khi bà chết, nó rơi vào tay Vương Chính Hiến.
Vương Sở Khâm mỉm cười, anh không cho rằng nếu Vương Chính Hiến thật sự muốn tự đưa cho cô ấy mà có thể quên.
Nhìn vẻ mặt anh, Vương Chính Hiến biết ngay anh đang nghĩ gì, bèn nói:
- Lần này sau khi về em tự đưa cho em ấy đi, xem như một cái cớ để em đi gặp người ta, anh biết con người em vừa tới bệnh viện là cái gì cũng quên hết.
Vương Sở Khâm nói:
- Tự anh giữ đi.
Vương Chính Hiến:
- Anh giữ lại làm gì. Anh đâu có vợ.
Vương Sở Khâm nghẹn.
- Nên chỉ có thể cho em thôi.
Vương Chính Hiến trực tiếp nhét cho anh:
- Nhớ đấy, đích thân đưa cho Dĩnh Sa.
Không đợi anh trả lời, Chu Diễn liền đẩy Vương Chính Hiến vào.
Vương Sở Khâm dừng lại, đưa mắt nhìn viên đá quý màu xanh lục hình giọt nước, đích thân, đưa cho cô ấy ư.
Tôn Dĩnh Sa xuống máy bay. Người do Triệu Tuyết Nhan phái tới sẽ đón cô. Hôm nay cô ăn mặc cũng xem như khiêm tốn nhưng không ngờ vừa xuất hiện liền có camera chớp nháy đang chờ cô.
Tôn Dĩnh Sa kinh ngạc, chuyến đi hôm nay của cô là bí mật, sao lại có phóng viên chứ.
Nhưng một giây sau cô liền biết nguyên nhân. Sân bay chợt vang lên tiếng hét chói tai, Tôn Dĩnh Sa vừa quay đầu thì thấy Từ Gia Vỹ là tâm điểm bước ra.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro