-8-

Tôn Dĩnh Sa mặc quần áo chỉnh tề, đeo khẩu trang, được Tiểu Oai dìu ra khỏi phòng bệnh.

Trong đại sảnh, nhiều y tá đứng phía trước, người nhà bệnh nhân ầm ĩ hỗn loạn. Một phụ nữ hơn 50 tuổi ngồi bệt dưới đất, luôn mồm luôn miệng trách mắng bệnh viện, tiếng mắng của bà còn mang theo tiếng than khóc nặng nề. Mấy người thân đứng gần bà đều mang dáng vẻ phẫn nộ với y tá.

Tôn Dĩnh Sa hơi nhíu mày.

Đúng lúc này, cô thấy Vương Sở Khâm mặc thường phục xuất hiện trong đại sảnh.

Trong lòng Tôn Dĩnh Sa căng thẳng, trực giác cho biết sự xuất hiện của anh rất không ổn, cô vừa định bảo Tiểu Oai qua lén lút nhắc nhở anh thì những người nhà trong đại sảnh kia đã nhận ra anh.

Người đàn ông trung niên kêu to:

- Chính là cậu ta, ngày hôm qua làm phẫu thuật cho Minh Minh cũng có người này!

Những người thân khác đều nhìn về phía người mới tới, lại một người phụ nữ nói:

- Bệnh viện thối tha bác sĩ thối tha! Cháu tôi phẫu thuật xong còn nhìn tôi, còn cười với tôi nữa! Minh Minh đã phẫu thuật xong mà sáng nay lại chết! Các người chữa kiểu gì thế hả?

- Phải đấy! Cho người ta hi vọng rồi khiến người ta thất vọng! Bác sĩ như cậu là đồ lang băm!

- Cậu trả con lại cho tôi, trả con lại cho tôi!

......

Tiếng chửi rủa, tiếng ai oán ùn ùn kéo đến, Tôn Dĩnh Sa thấy Vương Sở Khâm sững sờ, hiển nhiên, anh cũng không ngờ đến cục diện này. Y tá mặt trắng bệch, sợ hãi giải thích:

- Bác sĩ Vương, họ là người nhà của bệnh nhân Cát Thiện Minh hôm qua.

Vương Sở Khâm:

- Bệnh nhân tai nạn giao thông tối qua?

- Dạ phải.

- Không sai, chúng tôi là người nhà của Minh Minh, chúng tôi đến đòi một lời giải thích! Tại sao hôm nay Minh Minh lại chết?

Vương Sở Khâm hơi nhíu mày:

- Bệnh nhân khi bị tai nạn giao thông đã bị thương ngực, dẫn đến gãy xương sườn đồng thời tràn máu vào ngực, xuất huyết nhiều gây ra tuột huyết áp thứ cấp, ngoài ra não bị thương nặng, tuy đã trải qua cấp cứu nhưng vẫn ở tình trạng nguy kịch. Hôm qua nhắc nhở mọi người rồi, cậu ấy rất có khả năng sẽ không qua khỏi.

- Cậu đừng có nhiều lời những thứ mà chúng tôi nghe không hiểu, tôi chỉ biết là Minh Minh chết ở bệnh viện các cậu!

Vài y tá vội nói:

- Người nhà bệnh nhân, chúng tôi đã cố gắng hết sức cứu chữa, người chết không thể sống lại, xin mọi người nén bi thương.

Người đàn ông trung niên kêu to:

- Tôi mặc kệ, cậu trả con lại cho tôi, Cát gia của tôi chỉ có một đứa con này, cậu trả con lại cho tôi.

Vương Sở Khâm mím môi, anh từng thực hiện rất nhiều ca phẫu thuật, từng cứu sống rất nhiều mạng người, cũng từng mất đi vài mạng người. Đối với cái chết, anh từ lâu đã nghĩ thoáng. Nhưng đối với y học, anh có thái độ gần như là chấp niệm, không thể cứu sống người kia, anh cũng cảm thấy rất buồn. Lúc này nhìn người nhà bệnh nhân mắng chửi anh, anh hơi thất thần, có lẽ chăng tối qua vẫn có phương pháp cứu chữa tốt hơn chỉ là anh chưa đạt tới năng lực đó, không thể cứu sống sinh mạng ấy?

- Bác sĩ Vương!!!

- Sở Khâm!!!

Vương Sở Khâm chỉ thất thần chốc lát, người đàn ông trung niên tâm trạng quá mức kích động đột nhiên nắm lấy cái bảng tên bằng thủy tinh ngay chỗ y tá đứng phía trước ném vào đầu Vương Sở Khâm
Sự việc xảy ra quá đột ngột, y tá bên cạnh và một bác sĩ từ xa chạy tới cùng hét lên kinh hãi.

Tôn Dĩnh Sa cũng giật mình, theo bản năng muốn lao về trước nhưng chân cô căn bản không cho phép làm như thế. Tiểu Oai kéo Tôn Dĩnh Sa sắp ngã lại:

- Chị Sa, chị cẩn thận chút!

Cô được Tiểu Oai đỡ, gắng gượng đứng vững, sững sờ nhìn phía trước, đột nhiên hơi hoảng hốt.

Vào lúc này, nhân viên bảo vệ và cảnh sát dồn dập chạy tới. Tình hình tuy hỗn loạn nhưng tốt xấu gì những thân nhân điên cuồng kia cũng đã bị khống chế.

- Chị Sa, về phòng trước đi, cảnh sát đến rồi, chắc chắn không sao đâu.

Tôn Dĩnh Sa từ từ phản ứng lại, cô chậm rãi ngẩng đầu, hơi khiếp sợ và mờ mịt:

- Tiểu Oai, vừa nãy em có nghe thấy không?

Trợ lý không hiểu:

- Nghe thấy gì ạ?

- Sở Khâm?

Tôn Dĩnh Sa nhìn về phía đám đông nhưng bóng người kia giữa đám đông đã không thấy nữa.

- Ban nãy có người gọi... Sở Khâm?

- A, hình như vậy, chắc là tên của bác sĩ Vương.

Tiểu Oai nói:

- Chị Sa, chị thấy bây giờ loạn thế này, chúng ta mau mau về thôi.

Tiểu Oai nói xong, phát hiện vẻ mặt Tôn Dĩnh Sa hơi kỳ lạ.

Không thể tin, không thể tưởng tượng nổi, cực kỳ hoang đường.

Tiểu Oai sững sờ:

- Chị Sa, chị, chị sao thế?

Tôn Dĩnh Sa quay đầu nhìn cô ấy:

- Lấy xe lăn của chị ra.

- Chị muốn ra ngoài ư?

- Chị muốn đi tìm bác sĩ Vương, không, Vương Sở Khâm...

Có lẽ là trùng hợp, nếu đúng là người đó, sao có khả năng không biết mình là ai.

Không đúng, cô và Vương Sở Khâm tiếp xúc thời gian lâu như vậy, cô cũng xem như hiểu một chút về tính tình anh ta, loại người quái gở này giả vờ không quen biết cô rất bình thường. Có lẽ anh ta đối với cô cũng như đối với cuộc hôn nhân này, đều là thái độ không sao cả.

Tôn Dĩnh Sa chợt cảm thấy hơi buồn cười, hóa ra người cháu trai của Vương gia mà cô luôn xem thường và đặc biệt tức giận vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Hèn gì mẹ cô ngày hôm đó lại vui vẻ rời đi...

Hèn gì Vương Sở Khâm nói, anh ta có vị hôn thê.

Tôn Dĩnh Sa ngồi vào xe lăn, được Tiểu Oai đẩy đến chỗ Vương Sở Khâm.

Lúc cô tới cửa, anh đang được khâu vết thương, bác sĩ khâu vết thương cho anh đang trò chuyện với anh:

- Sở Khâm, lần này mình về cậu tặng mình món quà lớn thế này, quá khách sáo rồi.

Giọng nói nhàn nhạt của Vương Sở Khâm vang lên:

- Viễn Tống, bệnh nhân hôm qua...

- Trước tiên cậu lo tốt cho bản thân đi, chuyện của bệnh nhân hôm qua mình nghe nói rồi, thương thế cậu ta quá nặng không cứu được, cậu cũng đừng tự trách.

- Không phải, mình không tự trách.

Vương Sở Khâm khẽ cau mày:

- Mình nghĩ, nếu có người tiếp theo bị như vậy nữa, có phải là có biện pháp tốt hơn hay không.

Vị bác sĩ khâu vết thương rõ ràng có chút bất đắc dĩ:

- Cái đồ si mê y học nhà cậu, trong đầu cậu không thể chứa chút thứ khác à?

Vương Sở Khâm không lên tiếng.

Lúc này, Tôn Dĩnh Sa ra hiệu cho Tiểu Oai đẩy cô vào, sau khi vào cô mới nhìn rõ mặt Vương Sở Khâm, trán anh bị trầy, máu chảy dọc theo má phải, thoạt nhìn rất khủng bố.

- Người đó ra tay cũng quá không phân nặng nhẹ rồi.

Tôn Dĩnh Sa đau lòng nói, đương nhiên, cái cô đau lòng là gương mặt xinh đẹp tuyệt vời kia. Còn người có gương mặt đó thì... cô lúc này vẫn đang giận nghiến răng.

Gã đàn ông dám không đến lễ đính hôn, gã đàn ông dám chê bai cô trắng trợn! Tôn Dĩnh Sa luôn tự hào về dung mạo như thiên tiên của mình sao có thể không giận?

Cô vừa lên tiếng, hai vị bác sĩ đều quay đầu nhìn lại. Giọng Vương Sở Khâm lạnh nhạt:

- Sao cô lại tới đây?

Tôn Dĩnh Sa khoanh tay trước ngực, đầu mày khẽ nhếch:

- Cảnh vừa nãy của anh tôi đều thấy cả, nên tôi tới xem xem bác sĩ Vương có bị làm sao không, nếu mặt anh hỏng thì tôi buồn lắm lắm.

Vương Sở Khâm:

- ...

Bác sĩ khâu vết thương cười khẽ:

- Quả nhiên như Thanh Duy nói, cô Tôn đúng là người kỳ diệu.

Tôn Dĩnh Sa lúc này mới nhìn về phía người nói có tướng mạo ôn hòa, khí chất nho nhã:

- Anh là?

- Tiêu Viễn Tống, cô Tôn, ngưỡng mộ đã lâu.

Tiêu Viễn Tống nói xong thì nhanh nhẹn dứt khoát thu chỉ.

Tôn Dĩnh Sa:

- Tôi nhớ ra rồi, Tiểu Duy nói cậu ấy còn có một sư huynh tạm thời không ở đây, có lẽ chính là anh.

Tiêu Viễn Tống gật đầu:

- Cô Tôn đặc biệt đến thăm thương thế của Sở Khâm, xem ra quan hệ giữa hai người không tệ nhỉ.

Vẻ mặt Vương Sở Khâm hờ hững, nhìn giống như phủ nhận.

Đôi mắt Tôn Dĩnh Sa đang nhìn Vương Sở Khâm nheo lại, trước đây anh ta chưa từng gặp mình thì thôi, gặp rồi mà vẫn thái độ này. Vương Sở Khâm, anh rất khó chịu à? Tôi không tin anh là một hòa thượng tâm lặng như nước!

- Đương nhiên quan hệ giữa chúng tôi rất tốt.

Tôn Dĩnh Sa xoay xe lăn đến cạnh Vương Sở Khâm, vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay anh:

- Anh ấy là bác sĩ đã cứu tôi một mạng đấy, tôi rất biết ơn anh ấy, phải không bác sĩ Vương?

Khóe môi Tiêu Viễn Tống cong lên, ánh mắt nhìn về phía Vương Sở Khâm có chút bất ngờ:

- Sở Khâm, mình chỉ hai tháng không ở đây thôi mà tình huống hóa ra lại thay đổi như vầy rồi.

Vương Sở Khâm bình tĩnh gỡ tay Tôn Dĩnh Sa ra:

- Cô Tôn, cô vẫn nên về phòng bệnh thôi.

- Tôi không sao, chút xíu sao cũng không có, tôi rất lo cho anh nên mới qua đây thăm anh.

Tôn Dĩnh Sa rủ mi, trong mắt hơi lóe lên sương mù, nhưng khi cô ngẩng đầu lần nữa, đôi mắt đã đầy sóng nước lăn tăn, vô cùng quyến rũ:

- Anh đừng từ chối mà, Vương-Sở-Khâm.

Ánh mắt Vương Sở Khâm hơi ngưng lại, bất ngờ nhìn về phía cô...

Buổi tối Hà Địch tới phòng bệnh, phát hiện Tôn đại tiểu thư ngồi trên giường, vẻ mặt như cười như không.

Hà Địch để thức ăn trong tay xuống, ngồi bên mép giường:

- Em sao thế, biểu cảm gì kia?

Đôi mắt hoa đào quyến rũ của Tôn Dĩnh Sa nhướng lên:

- Hà Địch, chị biết bác sĩ Vương là ai không?

- Hả? Bác sĩ Vương là bác sĩ Vương chứ là ai.

- Ý em là, chị biết anh ta tên gì không?

Hà Địch ngẩn người:

- Chuyện này chị không chú ý, dù sao bình thường gọi bác sĩ Vương bác sĩ Vương riết cũng quen. Sao vậy, em muốn hỏi tên người ta à, vậy thì trực tiếp hỏi nhân viên bệnh viện là được, không đúng không đúng, em muốn làm gì hả, Tôn Dĩnh Sa, chị cho em biết, em đừng có thò tay tới bệnh viện, bác sĩ Vương tuy đẹp trai nhưng người ta là người ngoài showbiz, là người bình thường...

Tôn Dĩnh Sa ngắt lời Hà Địch:

- Em cần thò tay tới chỗ anh ta sao, anh ta trên danh nghĩa vốn là của em.

- Được rồi, ai cũng là của em hết.

- Anh ta là Vương Sở Khâm, chị nói xem anh ta có phải của em không?

- Ồ... HẢ?!

Hà Địch trừng mắt:

- Vương Sở Khâm? Em nói, anh ta là Vương Sở Khâm, chính là vị hôn phu cho em leo cây ở lễ đính hôn?

- Chị muốn ăn đòn à, cái gì gọi là cho em leo cây chứ, rõ ràng là em cho anh ta leo cây!

Tôn Dĩnh Sa dịu lại, vẻ mặt không vui:


- Tôn Dĩnh Sa em đây, dung mạo tốt, vóc dáng cũng tốt, thế mà anh ta lại không thức thời như vậy, nghĩ tới là em tức đau gan. Chị nói xem, anh ta dựa vào cái gì chứ?

Hà Địch trầm ngâm:

- Bác sĩ Vương thực sự có năng lực, gia thế cũng tốt, ngoại hình thì càng khỏi phải nói...

Chưa nói xong, Hà Địch đã nghe giọng u ám của Tôn Dĩnh Sa:

- Hà Địch, chị đứng bên nào đấy?

Hà Địch nghẹn, làm tư thế khóa miệng.

Tôn Dĩnh Sa dựa vào gối, cái chân thon thả trắng trẻo không bị thương thả đong đưa bên giường:


- Có điều, quả thực không ngờ vị hôn phu của em lại có ngoại hình hợp khẩu vị em như vậy, chậc, suýt nữa làm em không nỡ trách anh ta, may mà tâm lý em vững.

Hà Địch:

- ...

- Nhưng chị yên tâm, chuyện đào hôn em sẽ không bỏ qua như vậy, tương lai còn dài, em phải bắt anh ta nhận lỗi với em mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro