6

Tôi lần mò đi đến bệnh viện, và tìm đến phòng mà tối qua Yoongi đã nói cho tôi biết.

Lồng ngực tôi phập phồng, cảm giác hồi hộp lạ thường. Có lẽ vì sắp được nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt.

Kia rồi, tôi cuối cùng cũng tìm được dáng hình thân quen. "Yoongi!" Tôi nhanh chân tiến đến chiếc giường có anh đang ngồi.

Yoongi nghe thấy giọng tôi, anh quay sang.

"Anh sao rồi? Khỏe chưa?" Môi tôi bất giác cong lên, vẻ mặt ngập tràn hứng khởi.

Vậy là tối qua tôi đã lo lắng thừa thãi rồi. Yoongi đã thành công quay về với thân xác, anh đang hiện diện trước mắt tôi vô cùng rõ rệt chứ không phải nhạt nhòa như những ngày trước. Tuy vẫn là làn da trắng nhưng hiện giờ trông đã có hồn hơn nhiều, gương mặt tràn đầy sức sống và đôi môi hồng hào.

"Ai vậy, Yoongi?" Một người con trai cất giọng.

Đến giờ phút này tôi mới để ý đến người này. Có lẽ từ nãy đến giờ y vẫn luôn đứng ở cạnh giường anh.

Tôi lịch sự gật đầu chào, người nọ cũng mỉm cười đáp lại tôi.

"Em không biết." Yoongi nói, anh nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ.

Đoàng! Lời nói nhẹ bẫng của anh cứ liên tục vang lên trong tâm trí tôi, giống như một quả bom mà tàn phá mọi cảm xúc hạnh phúc.

Nụ cười của tôi trở nên sượng sùng, ánh mắt lúng túng hết nhìn anh rồi lại nhìn người con trai ấy.

"Anh nói gì vậy, Yoongi? Là em, Jimin nè." Tôi ngơ ngác hỏi, thầm cầu mong rằng anh chỉ đang đùa.

Gương mặt anh toát lên vẻ lạnh lùng chưa từng thấy. "Jimin nào? Tôi hình như đâu có quen cậu?"

Tôi như chết đứng, trái tim hẫng đi vài nhịp.

Thằng khỉ nào kêu tôi đến đây chịu trách nhiệm vậy hả?

"Anh có đùa không vậy?" Tôi cau mày, vẫn cứng đầu hỏi tiếp.

"Không." Anh thẳng thừng. "Quen biết gì mà đùa?"

Chết tiệt! Đừng có bảo với tôi là anh không nhớ gì hết nhé!

Người con trai ở cạnh anh có vẻ trở nên đề phòng với tôi hơn. Y hỏi tôi: "Cậu là ai?"

Tôi im lặng, chẳng biết phải trả lời sao cho đúng. Tôi phải giới thiệu thế nào khi đến Yoongi còn quên mất tôi?

"Bạn cũ... Tôi là bạn cũ của anh ấy."

Y nhướng mày với Yoongi và anh đáp lại bằng cái nhún vai. Tôi ghét những gì đang diễn ra trước mắt mình, ghét việc họ có thể hiểu nhau mà không cần nói ra thành lời.

"Có thể anh Yoongi không nhớ tôi, vì cũng đã lâu rồi. Tôi chỉ là tình cờ đến thăm người thân rồi nhìn thấy anh ở đây nên tiện thể ghé qua hỏi thăm ấy mà." Chẳng biết vì sao tôi lại đi giải thích dài dòng như thế nữa. "Anh khoẻ lại tôi cũng thấy mừng giùm. Anh nghỉ ngơi nhé, tôi có chút việc, xin phép về ạ." Dứt lời tôi liền xoay người rời đi.

Tên đáng ghét Yoongi! Tôi sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa! Đồ vô ơn! Hôn xong rồi phủi mông bỏ đi! Đáng ghét!

...

Ừ thì tôi thừa nhận bản thân không phải là người có chính kiến.

Lẽ ra tôi sẽ không đến thăm Yoongi nữa, nhưng mà nghĩ lại thì có lẽ việc anh bị mất trí nhớ không hẳn là do lỗi của anh, khả năng cao là do người đàn ông kì lạ đó đã làm.

Tôi vẫn thường xuyên lui tới bệnh viện thăm Yoongi, anh trông khỏe hơn nhiều, cũng đã giảm đi sự thờ ơ dành cho tôi rồi. Và cái anh chàng đẹp trai luôn ở bên chăm sóc cho anh - Kim Seokjin, thật may mắn làm sao mối quan hệ giữa Yoongi và y chỉ là anh em họ hàng mà thôi.

Một tuần trôi qua kể từ ngày anh tỉnh lại, bác sĩ đã cho phép anh được xuất viện.

Tôi đến để phụ giúp anh và Seokjin thu dọn đồ đạc.

Sau những lần tám nhảm cùng Seokjin, tôi biết được Yoongi chỉ có mỗi mình Seokjin là người thân ở nơi đây, còn bố mẹ anh thì ở dưới quê. Seokjin là một người anh trai tốt, hai năm trước y đã dũng cảm một mình đối đầu với đám người đã khiến Yoongi ra nông nỗi như thế. Tôi thật sự cảm thấy thán phục người này, làm sao một con người có thể kiên cường đến như vậy cơ chứ, thời điểm đó y đã phải đối mặt với rất nhiều nỗi lo, nào là tiền viện phí, rồi cái việc kiện tụng nữa. Vậy mà Seokjin vẫn không hề nản lòng, cũng không xem Yoongi như gánh nặng. Anh em họ gì chứ... tôi thấy tình cảm giữa họ còn hơn cả ruột thịt.

"Jimin à, em có muốn qua nhà anh ăn trưa không?" Seokjin phủi tay sau khi cùng tôi khiêng túi đồ cuối cùng lên xe.

Tôi cười cười, giả vờ e thẹn rồi đồng ý. Dại gì mà không đi cơ chứ.

Trên xe, tôi nghe được cuộc trò chuyện giữa Seokjin và anh.

"Em có muốn đi học lại ngay không? Hay muốn nghỉ ngơi?" Y hỏi.

Yoongi khoanh tay, không nhìn Seokjin mà hướng mắt về khung cảnh bên ngoài cửa kính. "Đi học lại ngay cũng được."

"Anh nên nghỉ ngơi một chút." Tôi buột miệng.

"Không sao, tôi khoẻ rồi."

"Học trường khác nhé?" Seokjin lại hỏi.

Chắc hẳn y sợ quá khứ tồi tệ ấy sẽ lặp lại lần nữa. Và nếu là tôi thì tôi cũng chẳng dám trở lại cái nơi mà bản thân xém phải bỏ mạng, huống chi cái trường chết tiệt ấy còn cố tình đè nén chuyện đó xuống vì sợ ảnh hưởng đến tiếng tăm.

Nhưng mà... đâu đó trong tôi lại cảm thấy buồn khi nghĩ đến việc anh sẽ học ở một nơi khác, và tôi thì tiếp tục rơi vào hoàn cảnh lẻ loi một mình. Tôi biết mình ích kỷ... nhưng tôi không muốn chia xa với anh. Sao tôi lại xấu tính thế này chứ? Dù sao thì cảm xúc của tôi cũng không quan trọng, miễn là Yoongi cảm thấy thoải mái.

Anh nhìn tôi hồi lâu, nghĩ ngợi gì đó rồi quay lại cuộc nói chuyện với Seokjin. "Không cần phải làm thế đâu anh, học phí ở trường đó là rẻ nhất rồi."

Seokjin cau mày. "Nhưng mà em-" Còn chưa nói hết thì đã bị anh cắt ngang.

"Không sao mà, em ổn. Bọn nó cũng đã chuyển trường rồi, phải không?"

Y đành bất lực thở dài.

Mắt tôi sáng lên, không giấu nổi vui vẻ.

Không biết có phải là do tôi nhìn nhầm hay không, nhưng hình như anh vừa nhìn tôi rồi cong môi cười nhẹ thì phải.

Vậy là Yoongi vẫn học ở trường cũ và may mắn thay, anh học lớp 10B3. Tôi có chút lo lắng, sợ rằng bọn côn đồ trong lớp sẽ giở thói ma cũ bắt nạt ma mới với anh.

...

Những gì xảy ra đúng như nỗi lo sợ của tôi.

"Chào, học sinh mới!" Kim Jijgae - một trong những thằng đàn em của khỉ đột, nó cùng với vài thằng khác đi đến chỗ tôi và Yoongi đang nói chuyện. Rất tự nhiên mà khoác vai anh. "Làm quen nha!"

Tôi biết là chắc chắn sắp có chuyện chẳng lành rồi.

"Mày muốn gì?" Chưa đợi anh trả lời, tôi đã hung hăng đẩy nó ra.

Jijgae cười cười. "Tôi chỉ muốn làm quen với bạn mới thôi mà." Nó bĩu môi như kiểu đang hờn dỗi.

Xấu phát ớn!

Nó dùng tay phải bóp mạnh lấy hai bên má của tôi, vừa trợn mắt vừa nhỏ giọng đe dọa: "Nè Park Jimin, có phải gần đây tao hiền quá nên mày không sợ tao nữa có đúng không?" Nó vung tay trái lên, xiết chặt lòng bàn tay lại và đấm thẳng vào mặt tôi.

Cứ tưởng lại ăn đấm nữa rồi, nhưng may mắn đã có người ngăn thằng Jijgae lại rồi. Tuy nhiên, người đó không phải là Yoongi mà là Wonsung.

"Con mẹ mày! Tao đã nói là đừng đánh nó nữa! Mày có bị ngu không? Tao nói tiếng người mà còn không hiểu?" Khỉ đột cáu gắt quát, vừa nói vừa tát vào mặt của Jijgae.

Mặt thằng Jijgae vốn đã ngu, giờ còn ngu hơn. Nó ngơ ngác không hiểu vì sao lại bị chính đại ca của nó vả cho mấy phát đau điếng như thế. Khỏi phải nói, tôi cũng ngơ ngác không kém.

Lee Wonsung đang bảo vệ tôi đấy à?

Trong cái sự ồn ào của đám thằng khỉ đột. Yoongi nhẹ nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi ra khỏi đám đông.

"Cậu từng bị bắt nạt sao?" Anh hỏi tôi.

Tôi gật đầu. Thật muốn nhắc về những ngày trước, Yoongi đã nhiều lần đứng ra bảo vệ tôi khỏi những trận đòn.

Anh chẳng nói thêm gì nữa, nhưng dường như không được vui vẻ cho lắm.

...

Kim Jijgae chắc chắn sẽ không vì vài câu đe dọa của thằng khỉ đột mà buông tha cho tôi, điều đó chỉ khiến nó càng thêm ghét tôi hơn thôi. Nhưng mà tôi lo cho Yoongi hơn, vì anh là người bạn duy nhất của tôi nên bọn nó hẳn cũng không dễ dàng mà để yên cho anh.

Vào buổi chiều, trong lúc tôi và anh đang đi bộ về nhà sau một ngày đi học. Xui xẻo thay lại đụng mặt đám chết tiệt đó.

"Ồ Park Jimin! Trùng hợp quá nè! Dạo này trông mày vui vẻ quá nhỉ?"

Thôi rồi, kiểu này chắc hôm nay tôi không thể về nhà với cơ thể lành lặn được. Biết là sắp bị bọn chúng tẩn cho một trận, tôi khẽ thì thầm với Yoongi: "Trong lúc em bị đánh, anh canh lúc bọn nó không chú ý rồi chạy về trước đi nha."

Tôi biết anh khi là một linh hồn và anh khi là một con người sẽ không giống nhau. Ngày trước anh có thể bảo vệ tôi như thế chắc cũng một phần là vì lợi thế không ai có thể nhìn thấy. Người từng bị bắt nạt đến mức suýt chết thì sao mà có sức mạnh phi thường được chứ. Nhưng không sao, anh đã bảo vệ tôi nhiều lần rồi, giờ đến lượt tôi.

Yoongi nghe tôi nói vậy liền cau mày. "Cậu nghĩ tôi hèn nhát đến mức đó?"

Tôi còn định tiếp tục đối đáp với anh, nhưng thằng Jijgae khốn khiếp đã cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi. "Bà mẹ tụi bây! Tao tàng hình chắc?"

Yoongi đi lên phía trước, anh dang một cánh tay ra che chắn cho tôi. "Đánh thì đánh tao, đừng có đụng đến Jimin."

Tôi nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích.

Nhưng đó là ánh nhìn của nửa tiếng trước mà thôi, giờ thì tôi đang lườm anh muốn lòi mắt ra. "Đã bảo là anh chạy trước đi! Nói mà không nghe! Giờ thằng nào cũng bị đánh bầm người! Tức gì đâu á! Anh mới xuất viện đó, anh có biết không vậy hả?"

Anh nhỏ giọng: "Sao mà tôi bỏ mặc cậu được chứ? Ai đời để người nhỏ tuổi hơn bảo vệ cho mình..."

Tôi dùng lực mạnh dán miếng cá nhân lên vết trầy xước của anh. "Nhưng mà anh mới xuất viện! Yếu mà hay ra gió quá! Để một mình em bị đánh có phải hơn không?"

Yoongi chắc là không còn nhẫn nhịn được nữa, anh to tiếng hơn. "Tôi lo cho cậu mà cậu nói như vậy à?"

Tôi cũng chẳng chịu thua, cãi tay đôi với anh luôn, anh hỏi một câu thì tôi trả lời với anh mười câu. "Lo cái gì mà lo! Anh có nhớ em là thằng ất ơ nào đâu? Bày đặt lo nữa chứ! Gặp ai anh cũng lo vậy sao?"

Anh cau mày. "Chứ chẳng phải cậu cũng lo cho tôi à? Cái tướng có chút xíu mà đòi bảo vệ tôi!"

Đụng chạm đến vấn đề nhạy cảm, tôi đứng phất dậy. "Cái tên chết tiệt này! Anh đừng có ỷ anh cao hơn em có một xíu thì anh muốn nói gì cũng được nha! Em lo cho anh thì được, còn anh thì không! Anh còn chẳng nhớ em là ai thì nói lo là lo như nào cơ?"

Bị tôi chửi tới tấp như vậy, Yoongi cũng cứng họng, chỉ dám thủ thỉ: "Đến chính tôi còn không hiểu vì sao tôi lại lo cho cậu như thế nữa là..."

Anh nói nhỏ, như không có ý định để tôi nghe thấy, nhưng mà khoảng cách gần nhau như vậy muốn không nghe được cũng khó.

"Sao?" Tôi hỏi.

Yoongi tự vò rối mái tóc của chính mình, anh quay sang hướng khác không muốn tiếp tục nói với tôi.

Tôi khều nhẹ vào vạt áo của anh, hỏi: "Anh nói sao? Ý anh là gì?"

Anh đảo mắt.

Tất nhiên là tôi sẽ không để yên cho anh rồi, tôi lại nói: "Nè! Trả lời coi!"

"Mệt quá! Đi về!" Anh xách cặp đứng dậy.

Tự nhiên cái giận, người gì khó hiểu.

"Không trả lời cho đàng hoàng thì không về!" Tôi lại muốn làm rõ cho bằng được câu nói vừa rồi của anh, quyết không cho anh về dễ như vậy được.

Yoongi càu nhàu vài tiếng nhưng cuối cùng vẫn không chịu được sức ép của tôi, anh nói: "Dù cho tôi thật sự không thể nhớ ra, tôi vẫn có cảm giác gì đó rất thân thuộc với cậu. Cậu mang đến cho tôi... nhiều cảm xúc kì lạ."

Tôi im lặng hồi lâu, để ý thấy trên đôi gò má của anh được phủ lên một màu đỏ hồng. "Anh thích em hay gì?" Tôi cười tinh ranh.

Yoongi nghe vậy liền bỏ đi một mạch, mặc cho tôi ở đằng sau í ới, anh cũng chẳng quan tâm. Người ta ngại đó mà, lại hiểu anh quá.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro