CHƯƠNG 7
Sáng hôm sau, Wang ChuQin tỉnh giấc bởi tiếng chuông báo thức vang lên.
Anh ngồi dậy, xoa nhẹ thái dương sau một giấc ngủ chập chờn, rồi bước vào phòng tắm rửa mặt, thay áo quần, lái chiếc G63 quen thuộc đến Cục Thể thao.
Vừa bước vào phòng tập, anh đã thấy Lin Shidong, Liang Jingkun, Lin Gaoyuan và Kuai Man. Cả bốn người cùng nhìn anh thật lâu, ánh mắt như có điều gì đó muốn nói.
Anh khẽ cau mày, kéo vali lại bàn rồi ngồi xuống.
Phía bên kia, Kuai Man thì thào:
– “Mấy anh đừng nhìn kiểu đó nữa, lỡ anh Đầu phát hiện thì sao. Anh ấy thông minh lắm đấy.”
Lin Shidong chen vào:
– “Yên tâm, tai anh ấy đâu có thính đến mức nghe tới bàn ba.”
Lin Gaoyuan bật cười, nhỏ giọng nói:
– “Manyu vừa dặn rồi, không được hé răng nửa lời. Cứ luyện tập như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Mọi người lại tản ra tập luyện, chỉ riêng Liang Jingkun là vẫn nhìn về phía Wang ChuQin. Dáng người ấy, chiếc lưng thẳng tắp mà cô đơn đến lạ. Ánh mắt anh ta có chút trầm ngâm, pha lẫn thương cảm.
Wang ChuQin dường như cảm nhận được ánh nhìn, anh ngẩng lên, chạm ngay vào đôi mắt của Liang Jingkun.
Liang Jingkun giật mình, mỉm cười gượng gạo chào.
Wang ChuQin khẽ gật đầu đáp lại, nhưng trong lòng dấy lên cảm giác lạ lẫm — sao hôm nay đại béo nhìn anh khác thường quá, cả đội cũng thế.
Sau khi khởi động, anh lập tức yêu cầu cả đội luyện tập với cường độ cao hơn thường lệ, giọng nghiêm khắc đến mức không ai dám lơ là.
_______________________________
Cùng lúc đó, Shasha ngồi trong taxi đã hơn một tiếng đồng hồ, nhưng vẫn chưa đủ can đảm bước xuống. Ngay trước mắt cô là Cục thể thao bóng bàn — nơi từng gắn bó cả tuổi trẻ.
Người tài xế thở dài:
– “Cô gái, đến nơi rồi, cô định ngồi mãi trong xe sao?
Cô giật mình, vội xin lỗi, rồi chuyển tiền bồi thêm vì đã làm ông chờ quá lâu. Khi bước xuống, cơn gió lạnh đầu đông thổi thốc vào mặt khiến cô rụt cổ lại. Đứng ngoài cổng, cô nhìn tấm biển quen thuộc, tim nhói lên từng nhịp.
Không dám tự mình bước vào, cô lấy điện thoại gọi cho Manyu.
– “Chị Manyu, chị mau ra cổng cục đón em với…”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi đáp khẽ:
– “Ừ, chị ra ngay.”
Manyu khi ấy đang ngồi trong phòng tập, vừa nói chuyện vừa nhắc Lin Gaoyuan ăn nói cho cẩn thận, đừng nhiều chuyện. Cô đứng dậy, nói với chồng vài câu rồi bước nhanh ra ngoài.
Tới cổng, cô thấy một cô gái nhỏ trong chiếc áo khoác trắng dày, hai tay đút túi, đội mũ trùm đầu và đeo khẩu trang kín mít — chỉ lộ đôi mắt tròn sáng.
– “Shasha!” Manyu gọi khẽ, rồi bước nhanh lại.
Cô nắm lấy tay Shasha, ngạc nhiên khi cảm nhận bàn tay ấy lạnh buốt.
– “Vào đi nào, có chị ở đây rồi.”
Shasha khẽ gật đầu, để Manyu dắt vào trong. Mỗi bước chân cô đi đều run rẩy, ký ức cũ như ùa về. Cục thể thao vẫn vậy, chỉ là lòng người đã khác.
Trên đường đi, họ chạm mặt Lin Shidong và Kuai Man đang từ căn tin đi ra. Cả hai sững sờ mất mấy giây, rồi Lin Shidong bật cười vui mừng:
– “Ơ kìa, chị Sha! Lâu quá không gặp!”
Kuai Man không kìm được, chạy ào tới ôm cô thật chặt:
– “Em nhớ chị quá đi mất!”
Cô cười, nước mắt suýt trào. Cảm giác được chào đón sau bao năm vắng bóng khiến lòng cô ấm lên đôi chút. Nói chuyện một lát, Manyu nhận cuộc gọi rồi phải đi trước, để Shasha tự mình đến gặp Chủ tịch.
Cô chậm rãi đi dọc hành lang quen thuộc, dừng trước cánh cửa gỗ quen — phòng của Ma Long.
Cô gõ cửa.
“Vào đi.” – Giọng nói trầm ổn vang lên.
Bên trong, Ma Long đang xem tài liệu, thấy cô bước vào thì mỉm cười:
“Mừng em trở lại với quê hương.”
Anh nhìn cô gái từng hồn nhiên, nay trưởng thành hơn rất nhiều. Đôi mắt cô không còn trong sáng như xưa, mà ánh lên một nỗi buồn sâu.
Shasha ngồi xuống, đón tách trà từ tay Ma Long:
“Bây giờ nên gọi anh là ‘Chủ tịch Ma Long’ nhỉ?” – cô nói nửa đùa nửa thật.
Ma Long bật cười:
“Thời thế thay đổi, ai rồi cũng khác. Chỉ là… có những thứ không thể quay lại như trước nữa."
Câu nói khiến Shasha khẽ im lặng.
Ma Long lại nói:
“Từ khi em rời đi, phong độ đội nữ giảm sút rõ rệt. Anh muốn mời em trở lại, lần này là với tư cách Huấn luyện viên trưởng đội nữ. Em có đồng ý không?”
Cô trầm ngâm một lúc rồi gật đầu:
“Được.”
“Vậy mai anh sẽ đưa tài liệu. Lát nữa, anh nhờ Kuai Man dẫn em đi giới thiệu với mọi người.”
Ma Long dừng một chút rồi nói thêm, giọng nhẹ mà sâu:
“Anh biết chuyện giữa em và Đầu to… Nhưng anh hy vọng hai đứa sớm có thể gỡ bỏ nút thắt ấy. Shasha, đội tuyển… cần em.”
Cô không đáp, chỉ khẽ cúi đầu, giấu đi ánh mắt phức tạp.
Khi buổi trò chuyện kết thúc, cô bước ra ngoài.
Trên hành lang, một luồng gió lạnh tràn vào từ cửa sổ khiến cô kéo chặt áo khoác. Đôi mắt vô thức hướng về phía phòng tập đội nam.
Ngay lúc đó, Wang ChuQin cũng đang đứng trong sân tập. Anh thoáng thấy một bóng trắng lướt qua ngoài hành lang, dáng người quen thuộc đến kỳ lạ. Tim anh khẽ nhói, rồi tự cười nhạt:
– “Ảo giác thôi, ChuQin à… chắc không phải cô ấy đâu.”
Bên cạnh, Phương Thanh vẫn ríu rít nói chuyện không ngừng khiến anh càng thêm khó chịu. Anh buông vợt, sải bước ra khỏi phòng tập để lấy lại bình tĩnh — mà không hề biết rằng, anh vừa bỏ lỡ cơ hội gặp lại cô sau mười năm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro