4,
bữa trưa hôm đó trôi qua lặng lẽ hơn youngseo tưởng. họ chọn một quán mì nhỏ gần trường, gọi hai phần ramen đơn giản.
woochan chỉ im lặng ăn, thỉnh thoảng bấm điện thoại một chút nhưng cũng không tỏ ra khó chịu. không khí không gượng ép, chỉ là vẫn còn một khoảng lặng chưa biết làm sao lấp đầy.
trước bậc thềm, youngseo nhỏ giọng:
“mình về đây nhé. hôm nay không có tiết chiều.”
woochan đang đứng chống một chân bên tường, tay đút túi quần, ngước mắt lên:
“đi bộ về à?”
“ừa, khá gần.”
cậu im lặng vài giây rồi buông một câu ngắn gọn:
“tôi đưa cậu về.”
đôi mắt mèo lộ rõ vẻ bất ngờ, chớp chớp:
“hả? không cần đâu…”
“đi.”
jo woochan cứ thế rảo bước, chẳng cho em một cơ hội nào để từ chối thêm.
_
lee youngseo đi trước một chút. đường phố đầu chiều không quá đông, nắng không còn gắt, chỉ còn lại những tia sáng lấp lánh xuyên qua hàng cây ven đường.
mái tóc dài xoăn nhẹ khẽ đung đưa trong gió, lưng áo đồng phục phập phồng theo từng bước chân. em siết chặt hai vai cắm mặt đi về phía trước, không dám quay đầu lại.
jo woochan đi sau nửa bước, giữ khoảng cách đủ để không làm phiền nhau nhưng vẫn vừa vặn không lạc mất bóng lưng nữ sinh khỏi tầm mắt.
bỗng nhiên người phía trước cất giọng ngập ngừng:
“ừm... mình hỏi cái này được không?”
“ừ.”
“cậu không thích học lắm hả?”
cậu trai không trả lời ngay. đá nhẹ một viên sỏi trên đường, mắt nhìn về phía vỉa hè trước mặt.
“không phải không thích.”
“tôi chỉ là thấy không có hứng thú.”
cậu dừng một chút, hình như đã chạm đến một nốt trầm nào đó ở đáy lòng:
“vì tôi là jo woochan. người ta chỉ quan tâm tới phần jo thôi, phần woochan có thế nào cũng không phải nỗi lo của họ.”
lee youngseo hơi nghiêng đầu. cậu cười nhẹ, không chua chát, chỉ như đang kể lại một câu chuyện quen thuộc hàng ngàn lần:
“nên tôi cứ vậy thôi.”
giọng nói không có lấy một tia oán trách, nhưng từng chữ rơi ra đều khiến người nghe thấy lòng mình chùng xuống.
lee youngseo cắn nhẹ môi rồi lại quay đi. em không biết nên trả lời thế nào, chỉ biết rằng mỗi lời người kia nói đều khiến em thấy muốn hiểu thêm một chút về người này, muốn dang tay an ủi cậu ấy thêm nhiều lần "một chút".
_
nữ sinh dừng lại trước cổng vào một khu chung cư cao cấp, nam sinh cũng theo đó mà ngước mắt lên nhìn, cặp sách vắt hờ một bên vai. trời đầu chiều nắng nhạt, gió lùa nhẹ qua cổ áo cậu.
“cảm ơn đã đưa mình về.”
jo woochan vẫn đứng đó không rời đi ngay. cậu đút tay vào túi áo quần, mắt hơi nheo lại dưới nắng. rồi youngseo bỗng như nhớ ra điều gì mà quay phắt người lại, cậu trai mơ hồ cảm thấy hình như mình vừa bị đuôi tóc chạm vào:
“khoan!”
“sao?”
“cậu có tiết chiều không?”
“hả? có.”
“tiết tự học thôi.”
youngseo mở to đôi mắt mèo:
“vậy tức là mình sắp sửa làm cậu trễ học hả?"
“không muốn cậu về một mình.”
đơn giản, không màu mè, không thừa không thiếu, đủ để khiến nhịp tim lee youngseo bất giác lệch đi một nhịp. có vẻ nhận ra bản thân lỡ lời, cậu lặng lẽ bổ sung thêm:
"vốn dĩ tôi cũng định cúp rồi, không phải lỗi của cậu đâu."
dưới ánh nắng nhạt, jo woochan đứng đó – áo đồng phục sơ vin lười nhác, mái tóc bù xù rối nhẹ đặc trưng như vừa đi tránh bão về.
“hình như lúc nào tóc cậu ấy cũng thế thì phải?” – youngseo nghĩ. bước chân nhỏ vô thức tiến lại gần, bàn tay nâng lên nhẹ nhàng chạm vào xoa xoa mái đầu cậu:
“…vậy nếu bài kiểm tra lần sau được trên 50 điểm thì mình sẽ thưởng.”
mái tóc mềm hơn youngseo tưởng. hơi rối, hơi ấm, còn vương chút hương nắng và mùi bếp lò từ quán mì họ vừa ăn. chỉ là một cái xoa đầu rất nhẹ, rất ngắn – như một thói quen không kịp suy nghĩ, nhưng chả hiểu sao gò má thiếu nữ lại bất giác ửng hồng.
nhìn từ góc độ này woochan chẳng còn dáng vẻ gai góc khó gần nữa, cậu ấy đứng im lặng dưới tay em, ngoan ngoãn như một chú cún con lần đầu được ai đó vuốt ve – không rụt lại cũng không né tránh, có chút bất ngờ nhưng vẫn mừng rỡ đón nhận.
em rút tay về, cố giữ nét mặt bình thản.
động tác của đối phương khiến jo woochan hơi giật mình. cậu chớp mắt, ánh nhìn chậm rãi đổi thành một nụ cười thoáng hiện trên khóe môi.
youngseo bật cười, đuôi mắt cong cong yêu kiều:
“muốn nhận thưởng thì chạy nhanh về trường đi, mình vào đây.”
“ừ.”
cậu đáp gọn, rồi xoay người rảo bước về hướng ngược lại.
_
woochan nhét tay vào túi quần đi dọc theo con đường nhỏ dẫn về trường cũ, mỗi bước chân hình như còn nhẹ hơn thường lệ. cơn gió thổi qua luồn vào sơ mi, xoa lên khuôn mặt, mang theo hương hoa nhài thanh dịu từ mái tóc ai đó còn vương đâu đây.
cậu dừng lại ở một góc đường rẽ rồi rút điện thoại ra. màn hình phản chiếu gương mặt thiếu niên trong camera trước – mắt vẫn còn ánh cười, tóc vẫn rối nguyên như lúc "bị" xoa.
jo woochan mở note lên gõ vài dòng:
"nếu lần sau thi được 50 điểm thì sẽ có thưởng."
nghĩ vu vơ gì đó rồi gõ thêm:
"lần đầu tiên có người tin tôi sẽ qua môn."
và rồi vẫn với dáng vẻ chẳng hề vội vã, cậu quay lại con đường cũ bước tiếp – nhưng đâu đó trong lòng đã bắt đầu khác đi mỗi lúc một "nhiều chút".
_
lớp 12a5, tiết tự học như mọi khi chẳng có gì khác. dăm ba tiếng cười lộn xộn, vài cái đầu gục xuống ngủ, thầy cô thì chẳng buồn vào trông chừng.
woochan ngồi bên cửa sổ mở vở ra. trang đầu trắng tinh ghi vài chữ: "bài toán lượng giác – sin cos tan..." gì đó.
cậu bấm bút bắt đầu chép lại những gì mình từng được giảng. tay hơi run, nét chữ đôi phần vụng về mà ánh mắt lại nghiêm túc hiếm thấy.
góc lớp vang lên âm thanh nhóm bạn nữ rì rầm:
“hôm nay woochan lạ ghê ha?”
“học thiệt luôn? tưởng cậu ấy đang phải ở quán net rồi chứ."
"ban trưa mình thấy cậu ấy đi với một con nhỏ tóc dài mới, còn lên cfs nữa đó. ai vậy?”
“có up story luôn mà, điều tra nhanh!”
giọng nói nhỏ dần khi jo woochan khẽ quay đầu lại, không nhìn trúng ai mà chỉ quét một vòng quanh phòng học rồi lại cúi xuống vở.
“trên 50 điểm… sẽ có thưởng.”
rồi tiếp tục viết từng con chữ vụng về bên dưới bài giải nét chì tròn trịa.
ngoài cửa sổ, nắng chiều vẫn lặng yên rơi, thả vào trang vở và đáy lòng thiếu niên thật nhiều cảm xúc không tên gọi.
_
annie -> woochan
_
_
chương 2 em xếp lộn thứ tự ảnh mà khôm có check 😓 tui bị ngu em xin lũi mn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro