-" Mày có thấy trời hôm nay đẹp không"-"Lại có trò gì nữa đây ông tướng" Tôi nheo mắt nhìn Khánh Huy với một tư thế hết sức cảnh giác "Haiz, thời tiết như này yêu tao là hợp lí...mày bỏ phí là mày ngu"-"..."…
Tomioka Giyuu: 20 tuổi. Shinazugawa Sanemi: 21 tuổi. Hai người học cùng trường với nhau.-------------------Giyuu biết đến Sanemi từ lần đi chơi với bạn không may va phải Sanemi cũng đang đi chung với bạn trên đường, Sanemi để lại cho Giyuu một ấn tượng sâu sắc vì khuôn mặt và thân hình của Sanemi có rất nhiều sẹo, trông khá đáng sợ. Giyuu là người đứng ra xin lỗi khi va phải Sanemi và Sanemi cũng để ý Giyuu từ lúc đó bởi đôi mắt vô hồn của Giyuu. Sau đó, Giyuu và Sanemi cũng vô tình gặp nhau trên đường đến trường vài lần và cũng trở thân thiết hơn và cho nhau phương thức liên lạc. Và rồi dần dần Sanemi có tình cảm với Giyuu và đã lên kế hoạch để tán Giyuu.…
Một chiếc hố xinh xinh đã mở raaaaBạch Như Nguyệt gặp Dạ Hiên lần đầu trong con hẻm nhỏ. Trên người hắn màu đỏ của máu tươi nhỏ từng giọt xuống đất.Lần thứ hai cô gặp Dạ Hiên là ở ngân hàng. Mặc dù khuôn mặt đã bị che kín. Nhưng đôi mắt thờ ơ, thần bí ấy vô cùng đặc biệt, chỉ cần nhìn liền nhận ra.Lần thứ ba gặp mặt là hắn xuất hiện với tư cách người yêu của một người bạn trong lớp cô. Sáng hôm sau thức dậy thấy bản thân chân bị xích.Xác của người bạn đó ở ngay bên cạnh.Duy nhất trên: Noveltoon/ WattpadKhu Vườn Của Sắc Nữ…
Tôi bị cuốn vào gầm xe, nằm giữa vũng máu loang lổ,thoi thóp gần hai tiếng,nhưng không ai nhìn thấy.Khi anh đến bệnh viện, tôi đã chết được ba mươi bảy phút.Ánh mắt anh lúc đó... như cả thế giới vừa sụp đổ.Tôi đã chết. Nhưng với anh, tôi chưa bao giờ biến mất.…
" Năm tháng đó, tớ thích cậu là thật, còn việc cậu có đáp lại hay không, không còn quan trọng nữa. Vì vốn dĩ thanh xuân là để bỏ lỡ 💚 " ~~ Đây là 1 câu chuyện mà mình từng trải qua...và mình nghĩ đây cũng là câu chuyện của nhiều người ~~…
Anh tự mình tưởng tượng ra người bạn thân bên cạnh mình suốt mười năm. Trong một lần bị tai nạn, hôn mê, anh đã nhớ lại quãng thời gian tươi đẹp của cả hai trước khi cô từ bỏ thế giới. Từ đó, anh đã thật sự thức tỉnh và âm thầm chờ đợi cô trở lại.…
Trần Linh Du nghĩ rằng kiếp trước bản thân đã giải cứu cả dải ngân hà mới có thể có người bố như ông Trần Mạnh Cường.Sau đó, cô phát hiện ra không chỉ một, mà có lẽ cô phải giải cứu tới hai dải ngân hà, vì kiếp này cô đã gặp được Vũ Quang Huy.Anh theo đuổi cô bằng tất cả sự chân thành của chàng trai lần đầu biết yêu, còn cô, tuy ngoài mặt đẩy xa, trong lòng lại từng chút từng chút rung động vì anh. Thanh xuân của họ là chuỗi ngày không nói lời hoa mỹ, chỉ có đồng hành và kiên trì, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau vượt qua kỳ thi quan trọng nhất và cùng nhau viết nên một câu chuyện tình dịu dàng không lời thề hứa mà vẫn dài lâu.Năm tháng ấy gặp gỡ anh, nguyện cùng anh đi hết thời gian còn lại:"Cầu ước cho giấc mộng thành hoaĐem thiếu niên và tâm sơ giữ chặtMột đời đằng đẵng có người ở bên."…
Bảo Hân luôn ám ảnh với những thành tích trong học tập, nhỏ lao đầu vào những cuộc thi nhằm che đi phức cảm tự ti bản thân mà nhà nội đã gieo rắc vào đầu Hân từ thuở mới lọt lòng. Giờ đây, ở ngưỡng 17 nó nhận ra nó đang theo đuổi những thứ vô định. Ước mơ là gì? Minh Đức, người được mệnh danh là thiên tài bóng rổ, dường như sinh ra để cầm bóng và tung những cú ném hoàn hảo. Nhưng thật sự hắn không biết bản thân có thật sự thích bóng rổ không? Với Đức, bóng rổ không phải là niềm yêu thích tuyệt đối, bóng rổ là thói quen. Nếu không chơi bóng rổ, hắn sẽ bấu víu vào đâu để vượt qua những tổn thương thời thơ ấu?Vô tình học chung lớp. Vô tình khơi ước mơ. Vô tình gợi cảm xúc.Và vô tình phải lòng nhau. Ngày ta hái những giấc mơ, hái cả những nỗi niềm khấp khởi trong tim.…
Ngày học cấp ba, chung cùng chuyến xe bus nhưng anh và cô rất ít nói chuyện với nhau.Lên đại học, cô phát hiện ra anh chính là đàn anh của mình.Anh lừa cô vào hội học sinh làm việc cùng anh, kèm cặp cô theo người mình.Một ngày kia anh nói với cô: "Em không biết là anh theo đuổi em sao?"Một năm gặp gỡ, một năm theo đuổi.Nửa đời sau hạnh phúc.…
"Hoa hồng màu đỏ Hoa violet màu xanh Lẽ nào anh không biết Có người thầm yêu anh..."Dành cả thanh xuân để thầm yêu cậu, để ngắm nhìn cậu cười, để nhìn thấy cậu. Đối với tớ, đó cũng là một loại hạnh phúc..Chuyện viết từ lâu có mấy đoạn hơi xàm và phi logic mong các bác thông cảm =))) Giữ lại như kỉ niệm lần đầu viết truyệnNăm 2018-2019 :<…